Khi ta đang đứng ngoài cửa chờ, trong phòng bỗng truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của Hoàng hậu, rồi cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Vẻ mặt Hoàng hậu dữ tợn lao từ trong ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào ta như thể cực kỳ oán hận.
Một người yêu kiều như Hoàng hậu mà cũng có một mặt điên cuồng như vậy.
Ta bị cảnh tượng này dọa sợ hú hồn, không kịp né tránh đã bị tóm lấy cổ.
"Ngươi còn muốn làm gì nữa!" Nàng ấy nắm lấy cổ áo ta không ngừng lôi kéo, hét đến khàn cả giọng: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì!"
Cung nhân trong viện ba chân bốn cẳng xông lên, cuối cùng cũng tách được hai chúng ta ra. Lồng ngực Hoàng hậu phập phồng, không ngừng khóc nấc lên, nước mắt chảy giàn giụa trên mặt.
"Nếu thiếp làm gì đắc tội đến nương nương, thì xin nương nương trách tội."
Ta choáng váng, quần áo đã bị nàng xé hỏng đành phải tự mình giữ lại rồi hành lễ, Hoàng hậu thấy vậy thì suýt nữa ngất đi.
Nếu không phải nữ hầu kịp thời đỡ được thì nàng ấy đã té thẳng xuống đất rồi.
"Xin nương nương về trước ạ!" Nữ hầu ôm Hoàng hậu đang kích động, khó khăn nói với ta: "Hoàng hậu nương nương, ngài ấy..."
Nữ hầu còn chưa nói xong, Hoàng hậu đã ấn cánh tay của nàng ta xuống, đẩy đám người ngăn mình ra, nhóm cung nhân quỳ rạp đầy đất, Hoàng hậu lại lảo đảo đi về phía ta, cười đến mức lộ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-doc-sung/2897413/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.