7.
Dịch bệnh đã có giải dược, dược liệu cũng đã được đưa tới, chỉ mong dân chúng có thể vượt qua.
Trong khi đó, nguồn lương thực dự trữ cho người bệ.nh cũng sắp cạn kiệt rồi, ta đã phân phát đồ dùng và lương thực mà Kỳ Tẫn Tu mang đến, nhưng e là chỉ có thể chống đỡ thêm nhiều nhất mười ngày.
Mấy ngày trước ta đã truyền tin về kinh thành để xin tiếp tế, nhưng nước xa không cứu được lửa gần (*),ta liền phái người đến các thành lân cận để thu thập lương thực.
(*) Nước xa không cứu được lửa gần: hiểu theo nghĩa đen là Nguồn nước ở xa không thể dập tắt kịp đám cháy ở gần. Còn nghĩa bóng ở câu trên là Sự giúp đỡ chậm chạp không thể giải quyết tình trạng nguy cấp trước mắt.
Một bên lo lắng lương thực, một bên còn phải chăm lo cho Kỳ Tẫn Tu.
Tìm đại phu ở thành An Châu cũng thật sự rất khó, Kỳ Tẫn Tu vì để dân chúng có thể được cứu chữa kịp thời nên không cho bất cứ ai tìm đại phu đến chăm sóc hắn, vì thế ta chỉ đành tạm thời làm đại phu riêng cho hắn.
Ta trông nom hắn cả ngày lẫn đêm, thậm chí để khiến hắn thấy tốt hơn ta còn nhắc đến A Hoà, hắn chăm chú lắng nghe nhưng lại không cười.
Chắc là hắn đang nghĩ đến A Hoà - người đang bặt vô âm tín nhỉ, cảm thấy hơi khó chịu nên ta cũng không nói gì thêm nữa.
Bỗng một ngày hắn đỏ mặt ấp úng nhìn ta.
“Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-dinh-ket-tham-dau/2812320/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.