9.
Đây là lần thứ hai ta tới viện của Kỳ Tẫn Tu, lần đầu tiên là vào ngày thành hôn.
Sau khi thay xong y phục, thái y vội vã bước vào viện.
Công chúa bị doạ sợ nhưng nhất quyết đòi ở lại đến khi thái y bôi thuốc xong cho ta rồi mới rời đi.
Vương phi và Vương gia đều tới muộn, Tuyên Ninh Vương chưa bao giờ nhìn trực diện ta nhưng hôm nay ánh mắt lại dịu hơn rất nhiều.
“Con đã cứu Tu nhi, lần này lại cứu Công chúa, bổn vương nên ban thưởng cho con.”
Tuyên Ninh Vương tuy không giận nhưng vẫn rất uy nghiêm, nhìn ta bằng ánh mắt sắc bén, ta không dám nhìn ngài nên chỉ biết cúi đầu lắng nghe.
“Tu nhi nói con thích ở trong quán trà, từ nay về sau quán trà sẽ là của con, mọi việc đều do con quyết định.”
Ý của Tuyên Ninh Vương là muốn đem quán trà tặng ta đó hả?
Ta ngẩn ngơ một lúc, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Quán trà của phủ Tuyên Ninh Vương là nơi cung cấp cho hầu hết các thương nhân ở Kỳ quốc, số bạc mỗi năm nơi này thu lại là một con số mà trước đây ta còn chưa từng thấy qua.
“A Ngữ, đây là quà từ phụ vương con, hãy nhận nó đi.”
Vương phi còn tưởng ta không muốn còn khuyên thêm một câu.
Ta vội vàng tạ ơn, vui như bước lên chín tầng mây, tim đập điên cuồng.
Cái này giống như từ một người nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, trong phút chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-dinh-ket-tham-dau/2812319/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.