Editor: icedcoffee0011
Thẳng đến khi Tiểu mao đoàn gặm sạch sẽ một đĩa cá khô con, Thục phi nương nương vẫn chưa đột phá được phòng tuyến của Thúy Bình.
Thục phi ngậm ngùi, nếu đã cùng mỹ thực vô duyên, vậy chỉ có thể lấy sự nghiệp gửi gắm tình cảm.
Sự nghiệp ở đây cũng chính là sự nghiệp cung đấu.
Nàng quay ra hỏi,: "Nhị hoàng tử cũng gặp quá nhiều tai nạn, Dung tần rốt cuộc là bảo hộ hắn kiểu gì"
Không phải Thục phi miệng đen, thật sự là Nhị hoàng tử kiếp số quá nhiều.
Nói thật, hắn có thể lớn đến năm mười tuổi, Thục phi cũng cảm thấy là cái kỳ tích.
—— Số mệnh có bao nhiêu ương ngạch, mới có thể thỉnh thoảng rơi xuống nước, lâu lâu trúng độc, vài bữa phong hàn, giãy giụa sống được mười năm?
"Nương nương trước dừng quan tâm chuyện người khác, giải quyết xong bữa tối mới là đứng đắn."
Họa Bình cười "âm trầm" mà bưng một chén nước luộc gà đã vớt sạch váng mỡ, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng tới chỗ Thục phi.
Theo sau nàng là hai cung nhân, mỗi người cầm một cái khay gỗ, bên trên cũng có bảy tám món ăn khác nhau, nhưng đều là cái loại thức ăn hệ thanh đạm dưỡng thân mà Thục phi căm thù đến tận xương tuỷ.
Thục phi nương nương ngửa mặt lên trời thở dài: "Loại sinh hoạt này, bổn cung còn phải trải qua bao lâu?"
"Tính cả hôm nay, còn kém 27 ngày nữa." Thúy Bình nhanh chóng tiếp lời.
Thục phi nhìn nàng trợn mắt tức giận, "Ngươi không nói lời nào, cũng không ai coi ngươi là người câm."
——
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-muon-dang-co/271951/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.