Nghe y đáp, Thẩm Lan chỉ nở nụ cười tự giễu.
Mà Bùi Thận thấy mặt nàng tái mét, lại cho rằng nàng bị giật mình kinh sợ nên mới thế. Y không kiềm được thấy lòng hơi xót, thở dài một tiếng, bước lại cầm lấy đôi tay nàng.
Vừa chạm vào, quả đúng là lạnh như ngâm nước đá.
“Giặc Oa tuy đã bị diệt, nhưng để phòng ngừa có kẻ chạy thoát quay lại làm loạn, nàng hãy theo ta vào thành Nam Kinh đi thôi.” Bàn tay ấm nóng của Bùi Thận bọc lấy tay của Thẩm Lan.
Hơi ấm nhẹ nhàng khiến sắc mặt Thẩm Lan từ từ dịu lại. Nàng chớp đôi mắt khô rát, gật đầu: “Khi nào đi thì gọi ta là được, nhưng còn Đàm Anh và những hộ vệ kia thì sao?”
Thấy nàng khẽ chau mày đẹp, hai mắt u sầu, Bùi Thận mềm giọng an ủi: “Trên người bọn họ có phương thuốc báu của Cẩm Y Vệ nên đã cầm được máu rồi. Ta sẽ phái người cưỡi ngựa khỏe mang họ vào Nam Kinh, ở đó đã có thầy thuốc chờ sẵn.”
Thẩm Lan nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Tổng cộng mười người tính cả Đàm Anh, đều dùng cả tánh mạng để bảo vệ ta. Không phải vì họ coi trọng ta, mà là bởi ngài đã hạ lệnh cho họ phải dẫn được ta về Nam Kinh. Nguyện hy sinh tánh mạng để thực hiện mệnh lệnh của ngài, có thể thấy những người này trung tâm với ngài thế nào. Ngài chớ đừng xử bạc với họ.”
Nghe nàng nói tốt cho đám hộ vệ, Bùi Thận cảm thấy hơi buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-lam-thiep/3440602/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.