Chương trước
Chương sau
Phạm Ý Chi hơi giật mình, liên tục gật đầu đồng ý. Những người tham gia quân ngũ cũng không phải kẻ ngốc. Nếu tướng lĩnh dẫn quân là đồ bỏ, dĩ nhiên không ai chịu theo để mà toi mạng. Nhưng danh tiếng của Bùi Thận đang vang dội, phố lớn ngõ nhỏ đều bán sách viết về y. Lúc này y nói muốn ra khỏi thành đấu với giặc Oa, chắc chắn sẽ có người xin theo mong đổi lấy tiền đồ.

“Thời gian hai nén hương có đủ không?” Bùi Thận hỏi.

Phạm Ý Chi nhanh chóng đáp: “Đủ rồi đủ rồi.” Nói xong, ông gọi tiểu lại truyền tin này xuống, sau đó chân thành tha thiết nói: “Hiền chất, ra khỏi thành nguy hiểm cỡ nào. Thật sự là vất vả cho hiền chất.”

Bùi Thận khịt mũi trong lòng, nhưng ngoài mặt chưa hề biến sắc: “Thế bá nói gì vậy, đây là việc nên làm.”

Hai người hàn huyên vài câu, ngồi đợi chốc lát mới thấy có tiểu lại tới bẩm rằng người Bùi đại nhân cần đã đến.

Bùi Thận đi ra ngoài, thấy hơn trăm người đàn ông đang đứng trước sân lát gạch xanh của nha môn. Y lạnh lùng đảo mắt một lượt. Trong này có trai tráng lực lưỡng cao bảy tám thước, cũng có thiếu niên lang vóc người trung đẳng, khuôn mặt thanh tú, lại cũng có những người đàn ông trung niên thân thể gầy ốm, tay chân khô cứng. 

Bùi Thận vừa nhìn đã biết nhóm người này tốt xấu lẫn lộn, khó mà phân loại đồng đều. Mà lại dũng mãnh thì ít ỏi, khôn lỏi thì phần đông.

Nhưng đây vốn cũng nằm trong dự tính của y.

Bùi Thận trước hết gọi những người đi đứng không vững, dáng người gầy ốm ra ngoài. Đám người này chừng chín mười người.

Bùi Thận lại hỏi: “Muốn giàu sang phú quý đứng bên phải, có nợ máu với giặc Oa đứng bên trái.”

Mọi người nhìn nhau, lại chia ra hai hàng mà đứng. Bùi Thận liếc qua một vòng, muốn đổi đời và có mối thù với giặc Oa có số người bằng nhau.

Cũng đúng thôi. Loạn giặc Oa kéo dài đã năm năm, hại đến không ít bá tánh vùng Giang Nam. Nam Kinh dù chưa bao giờ bị giặc Oa tấn công, nhưng vệ sở các nơi có truyền thống kết hôn qua lại, có quan hệ họ hàng với nhau. Mấy ngày trước Ngô Tùng Sở, Nam Hối Sở, Lâm Sơn Vệ, Quyên Đảo Sở ở Phúc Ninh Châu đều bị tàn sát. Trong số những người đã mất, chưa biết chừng cũng có thân bằng quyến thuộc, bạn cũ lâu năm của Nam Kinh vệ.

Bùi Thận quát to: “Những người bên phải theo ta đi!” Dứt lời, y phóng lên ngựa.

Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên. Nhóm bên phải muốn đổi đời, giật mình vội đuổi theo.

“Đại nhân xin chờ đã!”

Bùi Thận ghì cương ngựa, trông thấy một thiếu niên lang rắn rỏi trợn mắt quát to: “Đại nhân cớ gì bỏ qua đám người không đội trời chung với giặc như chúng ta? Lại đi chọn cái đám xem thời xét thế, luồn cúi đầu cơ này chứ?”

Đầu cơ? Nhóm bên phải muốn tranh tiền đồ, cơ bản cũng có vài phần sức lực đánh đấm, nghe vậy giận dữ trợn mắt nhìn lại. Có vài người phẫn nộ định nhào tới đấm thiếu niên kia. 

Bùi Thận không thèm để ý đám người kia, cầm roi ngựa chỉ vào thiếu niên lang: “Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên cho rằng Bùi Thận muốn phạt hắn, gân cổ lạnh lùng đáp: “Vu Thành An.”

“Vì sao phải giết giặc Oa?” Bùi Thận cũng lạnh giọng đối mặt.

“Tỷ tỷ của ta gả cho một tiểu kỳ ở Ngô Tùng Sở. Mấy ngày trước Ngô Tùng Sở bị càn, tỷ tỷ…” Vu Thành An nói tới đây nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt như nứt toác ra.

Mọi người đều lặng đi, một nữ tử rơi vào tay giặc Oa kết cục thế nào, ai cũng tự hiểu lấy.

“Mẹ ta vốn sức khỏe không tốt, nghe tin này chỉ gượng được hai ngày rồi đi.” Vu Thành An lúc này hai mắt đỏ hồng, nghẹn ngào khôn kể, hận đến máu cuộn trào trong lồ/ng ngực, “Kiếp này nếu không giết sạch lũ Oa, ta thẹn làm phận con cái!”

“Tên nhóc nói hay lắm! Có chí khí!” Bùi Thận tán dương. Vu Thành An hớn hở, định hỏi vậy đại nhân có dẫn theo hắn không, ai ngờ Bùi Thận trở mặt mắng: “Nhưng lên chiến trường, bản quan không cần dùng nhất chính là những người hào khí như ngươi!”

Dứt lời, y cũng không thèm nhìn đến thiếu niên nữa, giục ngựa chuẩn bị rời đi.

Nhưng lời này càng khiến toàn trường tức giận. Bên trái bốn mươi hai người, ai cũng có nợ máu với giặc Oa, đâu phải chỉ mỗi mình Vu Thành An?

Ai hơi sợ sệt thì nói “Đại nhân nói cho rõ đã!”, “Nói cho rõ rồi đi!”. Người nóng tính thì hét lên “Đồ khốn!” “Tại sao dẫn bọn hắn chứ không dẫn bọn ta đi?”

Cảm xúc của đám đông cuộn trào phẫn nộ, ào ào lên tiếng. Hai bên trái phải đều bị nhóm lên ngọn lửa kích động, bắt đầu xô đẩy lẫn nhau, những kẻ cộc cằn đã bắt đầu xắn tay áo lên đòi đánh.

Bốn thân vệ còn lại của Bùi Thận lập tức xúm lại vây quanh y, rút đao cảnh cáo. Tiếc thay đám đông đã mất lí trí, toàn trường hỗn loạn thế này, ai còn bận tâm tới bốn tên thân vệ cầm đao?

Người ở hai phe nhanh chóng xúm vào đánh nhau. Tên tiểu lại trước đó đi tập hợp những người này thấy vậy, nháo nhào hoảng hốt.

Nếu trận ẩu đã này diễn tiến thành cơn binh biến, thấp cổ bé họng như hắn sao gánh nổi tội lớn thế này?

Tiểu lại run chân đứng không vững, thiếu chút ngã rạp xuống đất, liên tiếp hô “Đại nhân”, “Đại nhân”.

Bùi Thận cũng không thèm nhìn hắn, quét qua cảnh đám người trước mắt bừng bừng cơn giận, lao vào hỗn chiến, y cao giọng cười to: “Không tệ lắm, như thế này mới tính là có mấy phần chí khí.”

Một đội quân sợ nhất không phải đối mặt với những tướng tài siêu quần bách thắng, mà sợ nhất đó là những tàn quân tướng yếu không thể đánh trận. 

Mọi người ngẩn ra, ngưng nắm đấm, ngừng câu chửi, ào ào nhìn sang Bùi Thận.

Bùi Thận tiếp tục cười nói: “Dừng lại làm gì? Tiếp tục đi chứ!”

Bị y nhắc nhở một câu như thế, mọi người đâu còn tâm trạng mà đánh tiếp nữa.

Thấy họ dừng tay, Bùi Thận lúc này mới cười lạnh: “Đã có dũng khi giơ nắm đấm đánh lẫn nhau, sao không lấy phần sức lực này mà đánh vào giặc Oa, lại muốn đánh vào người đồng bào mình?”

Một câu chất vấn sắc bén khiến đám người đỏ mặt lặng câm.

Vu Thành An rốt cuộc không nhịn được nữa, trợn mắt nhìn Bùi Thận: “Đồng bào gì chứ! Ta không thể lên chiến trường, cũng coi là đồng bào sao?”

Vu Thành An tức giận vô cùng: “Hôm nay ta phải hỏi cho ra lẽ. Ta có chỗ nào không bằng đám tiểu nhân luồn cúi đầu cơ kia? Vì sao ta tình nguyện ra khỏi thành bán mạng đánh giặc Oa, đại nhân lại không chịu nhận.” Dứt lời, hắn phẫn hận hỏi: “Chẳng lẽ đại nhân thu hối lộ của bọn chúng?!”

Hắn mới dứt câu, đám người phía sau vội vàng ba chân bốn cẳng tới túm lấy quần áo hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.

“Ông nội đây năm đó đánh mọi rợ ở phía bắc, tên tiểu tử nhà ngươi còn không biết đã dứt sữa chưa đâu!” Thấy hắn bất kính với đại nhân nhà mình, một tên thân vệ của Bùi Thận hung tợn vung roi định quất xuống.

“Nghiêm Thất.” Bùi Thận chặn lại.

Nghiêm Thất bất mãn lui ra. Bùi Thận lúc này mới nói: “Ngươi vẫn chưa hết hy vọng, cứ níu chặt không buông. Vậy ta cũng không ngại nói cho ngươi hay.”

Bùi Thận ngồi trên lưng ngựa cao cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Các ngươi nếu đã đến để báo thù cho thân bằng quyến thuộc, có thể thấy tất nhiên đều là những người có lòng thương máu thịt.”

“Những người đến đây để đổi giàu sang phú quý, chỉ có thể đánh thuận chiều gió. Còn những người như các ngươi, lại có thể đánh ngược chiều gió.”

Nghe vậy, sắc mặt đám người Vu Thành An hơi dịu lại. Ai cũng thích nghe lời hay ý đẹp, chỉ là vẻ mặt bọn họ vẫn nghiêm nghị như cũ.

Bùi Thận thấy những người bên trái tới để kiếm tiền đồ bị mấy chữ “đánh thuận chiều gió” làm đỏ cả mặt, lòng hẳn rất là tức tối.

Bùi Thận hài lòng, tiếp tục nói: “Cũng chính vì vậy, ta mới không thể dẫn các ngươi lên chiến trường được.”

Không đợi mọi người đặt câu hỏi, Bùi Thận giải thích: “Lên chiến trường, điều đầu tiên cần nhớ đó là tuyệt đối tuân theo hiệu lệnh của chủ tướng. Còn các ngươi khi lên chiến trường, gặp phải giặc Oa, liệu có thể gắng nhịn không lao đến đánh?”

“Các ngươi đã đến để báo nợ máu, tất phải là hạng quý trọng thân tình. Lại thêm các ngươi đều là người Nam Kinh, quen biết hiểu rõ lẫn nhau.”

Bùi Thận tàn nhẫn nói: “Chủ tướng nếu muốn lấy thương vong đổi thương vong, lấy chết đổi quân, hoặc là dùng quân yểm trợ dụ địch. Đến lúc đó nếu thấy đồng bào gặp nạn, các ngươi liệu có thể trơ mắt không cứu?”

Gió thu phần phật, giọng của Bùi Thận lạnh như băng sương: “Lâm trận cần biết tĩnh tâm chờ thời. Đám người chỉ nghĩ đến giết chóc như các ngươi thì không nên lên chiến trường đâu.”

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Đám người Vu Thành An đỏ mắt, lớn giọng hô: “Bọn ta lên chiến trường chắc chắn một mực nghe theo hiệu lệnh của đại nhân!”

“Ta cũng nghe!”

“Nghe nghe!”

Mọi người ầm ĩ đồng tình, kể cả nhóm người tới vì phú quý cũng thế.

“Nghe theo hiệu lệnh của đại nhân!”

“Nghe theo hiệu lệnh của đại nhân!”

Tiếng gầm của hơn trăm người hòa vào nhau, chấn động núi rừng, vang thẳng trời mây.

Bùi Thận lúc này mới thở dài một tiếng, dựa vào đó nói tiếp: “Thôi, nếu các ngươi đã chịu nghe hiệu lệnh của ta, thế thì cũng hãy theo ta ra khỏi thành chém giết giặc Oa.” 

“Tuân lệnh!” Tổng cộng tám mươi hai người hùng hổ xin vâng.

Không còn vẻ rời rạc tan rã như ban nãy nữa.

Bùi Thận biết, nhóm tám mươi hai người không qua đào tạo bài bản này cuối cùng cũng có một chút khả năng chiến đấu.

Tiếp đó vẫn còn cần phải huấn luyện thêm.

Bùi Thận dẫn tám mươi hai người cùng bốn thân vệ đi về phía trường huấn luyện của Binh Bộ.

Y chia tám mươi sáu người thành bảy tổ, mỗi tổ mười một người, dư ra chín người cho làm lính hậu cần, lính thổi kèn…

Sau đó, y sai người lấy binh khí từ trong kho vũ trang của Nam Kinh ra.

Bùi Thận ra lệnh: “Không nên dùng đao và súng bắn.” Đao quá ngắn, còn súng bắn thì khó ở tốc độ nạp thuốc, mà nếu thuốc súng kém chất lượng còn có thể dẫn tới nổ lớn.

“Chỉ dùng bốn loại vũ khí gồm khiên, thương dài, bồ cào, lang tiển.” Bùi Thận sợ thuộc hạ chưa từng nghe tới loại vũ khí cuối cùng, y lại dặn: “Lang tiển là vũ khí thường dùng ở vùng Chiết Giang. Nam Kinh là cố đô, trong kho chắc chắn sẽ có thứ này.”

Dứt lời, y lại nói: “Nhanh mang tất cả tới đây.”

Tên tiểu lại bị phái tới làm việc cho Bùi Thận, ban nãy sợ đến hai chân run rẩy, bây giờ cố gượng dẫn mấy tên lính đi tìm vũ khí mang tới.

Bùi Thận nhận lấy, lạnh lùng nói: “Bây giờ sự tình khẩn cấp, buổi tối giặc Oa có lẽ sẽ ập đến. Ta không nhiều lời vô ích. Các ngươi chia đội hình theo lời ta lúc nãy đi.”

Từ ba năm trước khi còn đang nhậm chức Ngự sử tuần muối Lưỡng Hoài, Thạch Kinh Luân tới báo việc yêu cầu miễn thu thuế tàu thuyền, Bùi Thận sớm đã ý thức được loạn giặc Oa sẽ diễn tiến ngày một trầm trọng.

Căn cứ vào tình báo do Cẩm Y Vệ sưu tập, Bùi Thận từng suy đoán nếu muốn đánh giết giặc Oa, phải dùng loại binh khí có kích thước lớn hơn đao của giặc Oa, ngoài ra cũng cần tấn công kết hợp phòng thủ, cho nên y dùng thời gian ba năm thiết kế chỉnh sửa ra bộ trận hình này.

Mọi người theo lệnh Bùi Thận xếp thành bảy thế trận nhỏ. Hàng đầu tiên là hai người cầm khiên, hàng thứ hai là một người nắm thương dài, hàng thứ ba là hai người cầm lang tiển, hàng bốn, năm mỗi hàng là hai người cầm thương dài, hàng thứ sáu là hai người ôm bồ cào.

“Khi giặc Oa tấn công, nếu địch chỉ có một người, cầm thương dài, cầm đao đâm từ trên cao xuống, người cầm khiên lập tức nâng khiên lên để chặn công kích của quân địch. Người cầm thương lại nhào lên đâm giết địch.”

“Lang tiển bên trái thì thủ bên trái, men theo cử động của thương bên trái. Lang tiển bên phải thì thủ…”

Trong lúc Bùi Thận đang huấn luyện toán lính, thì Bình Sơn mang nhiệm vụ báo tin cuối cùng đã tới được trạm Long Giang.

Lúc này đã vào cuối giờ Thân, nắng chiều buông xuống, sắc thu vắng lặng.

Thấy phòng ốc nơi đây vẫn nguyên vẹn, tiếng người ồn ào, Bình Sơn thở hổn hển thầm nghĩ may mà tới kịp.

Kịp là tốt rồi.

Hắn xoay người xuống ngựa, cũng chẳng màng con ngựa đang kiệt sức, vội ném dây cương cho lính ở trạm dịch rồi lao vụt vào trong.

“Bình Sơn?” Đàm Anh đang ngồi ngoài sảnh ngắm nghía xung quanh, chợt thấy Bình Sơn ngoài cửa vọt vào, dáng vẻ vội vàng nóng nảy, nhìn đông ngó tây nên chạy ra đón: “Sao về sớm vậy? Hay bên phía đại nhân có……”

Chưa kịp nói xong đã bị Bình Sơn ngắt lời, hắn xông đến trước mặt Đàm Anh, hạ giọng nói: “Đại nhân có lệnh, giặc Oa tập kích. Đàm đại nhân hãy nhanh chóng dẫn phu nhân vào thành Nam Kinh lánh nạn.”

Đàm Anh ngạc nhiên. Giặc Oa? Sao lại có giặc Oa đánh thẳng tới dưới chân thành Nam Kinh được? Sao hắn chưa hề nhận được tin gì? 

”Đại nhân nghe tin này từ đâu vậy?” Đàm Anh ráo riết hỏi.

“Đàm đại nhân!” Bình Sơn vội vã đến độ rộp cả miệng, “Ngài đừng bận tâm là tin từ đâu nữa! Việc khẩn cấp bây giờ là nhanh chóng chạy vào thành Nam Kinh lánh nạn trước đã!”

Đàm Anh đột nhiên cũng phản ứng kịp, vội vàng nói: “Ngươi nhanh đi báo cho Lý cai trạm, bảo hắn thông báo cho bá tánh và lính trong trạm dịch, ta sẽ đi tìm phu nhân.” Dứt lời, hắn vội chạy lên lầu.

Đang vào thời gian ăn tối, Thẩm Lan ngồi ăn chén mì nước suông. Sợi mì trắng nõn mượt mà được xoắn lại, chính giữa đặt một cái trứng chiên, bên trên thả nhúm rau xanh, dùng chung với nước gà nóng hầm hập, ăn vào ấm nóng cả dạ dày, rất là dễ chịu.

Thẩm Lan ăn xong đang sửa soạn đứng lên cho tiêu cơm, chợt nghe ván cửa vang tiếng gõ ầm ầm.

“Phu nhân, ti chức là Đàm Anh, phu nhân lúc này có tiện gặp mặt không?”

Có việc gì mà phải gặp nàng? Âm điệu vội vã của hắn khiến Thẩm Lan sinh nghi: “Ngài tiến vào đi.”

Đàm Anh lập tức đẩy cửa ra, cúi đầu chắp tay chắp tay thi lễ: “Bẩm phu nhân, đại nhân phái người đưa tin báo giặc Oa đánh tới chân thành Nam Kinh. Mời phu nhân nhanh chóng theo ti chức chạy vào thành Nam Kinh lánh nạn.”

Giặc Oa?! Thẩm Lan giật mình thảng thốt: “Giặc Oa sao lại đánh tới Nam Kinh rồi?”

Đàm Anh cũng không hiểu ra sao, chỉ đành thấp giọng nói: “Không rõ tình hình lúc này cho lắm, cũng có thể chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.”

Thẩm Lan lắc đầu, nàng cho dù khinh thường Bùi Thận nhưng cũng không thể không thừa nhận, người này chắc chắn không phải hạng người dễ dàng kích động hoang mang. Nếu y đã phái người truyền tin, vậy tin này nhất định không phải tin giả.

“Đi ngay lập tức!” Thẩm Lan không muốn nói nhiều, đứng dậy nhắm thẳng ra ngoài.

Thấy nàng nghe lời như vậy, Đàm Anh mừng thầm, nhưng sợ nàng lại bắt bẻ nọ kia như lúc có mặt Bùi đại nhân, hắn rào trước: “Phu nhân có hành lý gì cần dọn theo không?”

Thẩm Lan không thể hiểu nổi: “Tai họa trước mắt còn dọn hành lý cái gì? Nhanh chóng chạy vào thành Nam Kinh mới là việc trọng yếu nhất.”

Dứt lời, nàng bước ra ngoài, ngay lúc sắp ngang qua Đàm Anh, bỗng nhiên nàng quay sang nói: “Đàm đại nhân, ngài cũng đừng có ý tưởng đánh ta ngất xỉu để dẫn đi cho dễ. Ta nhất định sẽ không bỏ chạy.”

Suy nghĩ trong lòng Đàm Anh bị nàng nhận ra, hắn cười giả lả hai tiếng: “Phu nhân nói đùa, ti chức không dám.”

Hắn không dám? Dù có phải giải trình lại với Bùi Thận đi nữa, Đàm Anh chỉ cần một câu nhẹ bẫng rằng sợ phu nhân gây sự giữa đường là xong.

Dù gì đi nữa, Thẩm Lan cũng đâu phải chủ nhân đàng hoàng, chỉ là đứa thiếp hầu mà thôi.

Thẩm Lan nhìn hắn, sợ Đàm Anh không tin mình, cố chấp đánh nàng ngất đi. Sớ lỡ gặp phải giặc Oa, nghĩa là nàng chỉ có thể giao toàn bộ tánh mạng vào tay đám người Đàm Anh.

Như thế cũng không phải tác phong của Thẩm Lan.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan vừa chạy vừa giải thích: “Đàm đại nhân, ta nếu thề thốt bảo đảm ta sẽ không chạy, đại nhân chắc hẳn khó mà tin được.”

Đàm Anh nghiêm mặt: “Bẩm phu nhân, ti chức không dám.”

Thẩm Lan cười nhạo, biết rõ đây là lối lừa gạt thường thấy trên quan trường, nàng cũng không bận tâm, chỉ lo nói tiếp: “Không phải ta không muốn chạy, mà là ta không thể chạy. Vì ta biết giặc Oa tàn nhẫn bạo ngược ra sao. Chúng tàn sát bá tánh cho hả giận, gian dâm phụ nữ, bắt trẻ nhỏ hai ba tuổi mổ bụng moi tim…… Ta nếu chạy rồi đụng phải giặc Oa, nhất định sẽ bị bắt làm doanh kỹ, rồi bị thay phiên cưỡng hi.ếp đến chết.” Gặp phải tình huống thế này, phương án tốt nhất chính là chạy vào nơi có thành trì cao, dễ thủ khó công như thành Nam Kinh.

Thấy nàng lâm vào hoàn cảnh này nhưng chưa hề sợ sệt biến sắc mà ngược lại vẫn tỉnh táo lý trí để phân tích tình hình, bình tĩnh đưa ra ý kiến, Đàm Anh không nhịn được sinh lòng khâm phục, cảm thấy nàng rất là gan dạ, cuối cùng hoàn toàn bỏ qua ý định đánh nàng ngất xỉu.

Hai người chạy nhanh ra sảnh ngoài, thế nhưng sảnh ngoài, phòng kề, mấy trăm căn phòng khác đều là cảnh người la ngựa hí, hỗn loạn không thôi.

“Con gái, giặc Oa tới rồi! Chạy mau chạy mau!”

“Quăng bỏ đống vải nhuộm chàm đó đi!”

“Đừng cầm theo trà Thứ Xuân! Cầm theo trà lá giải ấy!”

Thương nhân từ nam chí bắc cuống quít lựa lấy những hàng hóa quan trọng để mang đi, có người vứt cả hàng lại, chỉ lo giữ người. Đám người điên cuồng chen nhau chạy tới chuồng ngựa của trạm dịch hoặc vội vã phóng lên những con thuyền trên sông.

Đàm Anh giận dữ: “Tên Lý Trọng Hằng này làm ăn kiểu gì vậy!” Bảo hắn báo cho bá tánh chạy về Nam Kinh lánh nạn thôi mà, cảnh tượng quỷ quái này là sao?

Lý Trọng Hằng trong phòng lao vụt ra, vừa lúc nghe Đàm Anh mắng hắn. Vốn tính tình bướng bỉnh quái dị, hắn đâu chịu nhịn, giương giọng quát lại: “Ai mà ngờ được lúc nãy ông đây nói chuyện với Bình Sơn, đụng phải một tên thương nhân tới tìm ta. Hắn nghe tin giặc Oa tới, quýnh quáng khiến đám người lao xao theo.”

Đàm Anh tức hộc máu, lại bị một người thương nhân chạy vội sượt trúng, lập tức càng thêm phẫn nộ: “Bây giờ còn nói mấy chuyện này làm gì? Nhanh chóng theo bọn ta về Nam Kinh đã.”

Thẩm Lan sợ gương mặt của mình chuốc lấy tai hoạ nên xé một góc áo che mặt lại, nói: “Lý đại nhân, nếu ngài biết cưỡi ngựa thì chở theo một người nữa. Nếu không biết cưỡi thì nhờ Đàm đại nhân chở ngài. Chúng ta lập tức lên đường.”

“Ta biết cưỡi ngựa.” Lý Trọng Hằng đáp.

Một hàng người vội ra cửa. Mấy người thuộc hạ của Đàm Anh đã nắm ngựa chờ sẵn bên ngoài. Thẩm Lan không biết cưỡi ngựa, lúc này không kiềm được chửi thầm Bùi Thận trong bụng.

“Phu nhân, xin thứ cho!” Đàm Anh đang chuẩn bị bế Thẩm Lan lên ngựa sau đó nhảy lên cưỡi chung, chợt nghe trong tiếng ồn áo náo động có vài người hét lên “Giặc Oa tới!”, “Giặc Oa tới!”

Thẩm Lan xiết chặt lấy cương ngựa, nghĩ bụng ai mà hốt hoảng đến độ bảo giặc Oa đã tới rồi vậy chứ.

“Giết người!”

“Bờ sông toàn là giặc Oa!”

“Giặc Oa xuống thuyền rồi!”

Thẩm Lan giật mình một cái, đột nhiên ý thức được rằng —— giặc Oa thật sự đã tới rồi.

“Nhanh lên! Lùi vào trạm dịch! Lùi vào trạm dịch!” Đàm Anh nhanh tay túm lấy Thẩm Lan đẩy vào trong trạm dịch. Đám thuộc hạ theo sát phía sau, ùa vào trong.

Nhóm thương nhân chưa kịp chạy khỏi trạm dịch hoảng loạn la hét. Bên ngoài có vài người nghe tiếng cảnh báo, cũng vội chạy vào trạm dịch đóng cửa lại, khung cảnh lộn xộn mất kiểm soát.

“Keng!” Những mảnh sứ vỡ nát văng tung tóe.

Mọi người đột ngột im thin thít.

Thẩm Lan ném cái ly sứ xuống nhằm khiến sảnh người yên lặng lại. Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy hàng hóa nằm lăn lóc đầy đất, ghế gãy bàn nghiêng, ai ai cũng kinh hoàng thảng thốt.

“Cô nương này quậy phá gì đó!” Cơn tĩnh lặng qua đi, lập tức có người lên tiếng mắng mỏ.

Đàm Anh rút đao. Lưỡi đao sáng loáng cùng ánh nhìn lạnh toát liếc qua, đám người lại im lặng.

Thẩm Lan quay sang Lý Trọng Hằng: “Đàm Anh, phòng bếp có củi khô bị ẩm, nhân lúc giặc Oa chưa kịp vây kín trạm dịch này, ngài nhanh phái hai người chạy ra ngoài đốt củi này để cột khói bay lên cho thành Nam Kinh thấy, họ sẽ biết trạm Long Giang đã xảy ra sự cố.”

Nàng trong lòng Bùi Thận chẳng đáng một xu. Lại thêm Bùi Thận không có lính trong tay, nhất định sẽ không tới cứu nàng.

Nhưng trạm Long Giang cách Nam Kinh rất gần. Bên đó thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ phái người đến tra xét.

Lúc này cũng chỉ đành trông cậy vào quân thủ thành của Nam Kinh.

“Được!” Đây cũng là chức trách của hắn, Đàm Anh lập tức chọn hai người đi làm.

“Lý cai trạm, ngài quen với trạm dịch này nhất. Ở đây nơi nào là nơi dễ thủ nhất?” Thẩm Lan nhìn chằm chằm Lý Trọng Hằng.

Thấy Lý Trọng Hằng lắc đầu, nhóm thương nhân vừa dấy lên hy vọng khi nghe Thẩm Lan nhắc tới Nam Kinh lần nữa lâm vào tuyệt vọng.

“Đừng hốt hoảng!” Thẩm Lan trách mắng: “Đàm Anh, Bình Sơn, ta không thạo việc chiến sự, hai người cảm thấy thủ chỗ nào là tốt nhất?”

Đàm Anh nhìn ra ngoài. Cửa đã đóng lại, không ai chen vào được, bên ngoài văng vẳng giọng nói trọ trẹ của giặc Oa. Vẻ mặt hắn nặng nề: “Nếu là nơi bốn phương thông nhau, thủ chỗ nào cũng thế. Ta thủ ngay tại đây vậy!”

Bình Sơn cũng gật đầu xưng vâng.

Thẩm Lan nhìn sang số lượng hơn trăm thương nhân và lính trạm dịch, lạnh lùng nói: “Còn sững ra đó làm gì! Nhanh chóng tìm cái bàn, cái rương, chặn kín cửa vào, cửa sổ nơi này lại.”

Mọi người thấy nàng tuy che mặt, chung quanh lại có mười thuộc hạ giỏi giang hỗ trợ, nói chuyện cũng có lý có cứ, liền tự giác hành động theo lệnh.

Giặc Oa phía ngoài còn đang bận cướp vàng bạc tiền của của những người bị giết, cho nên vẫn còn thời gian cho đám người trong này khiêng vác. 

Sau khi lấp kín tất cả các cửa, mọi người mồ hôi đầm đìa thở phào một hơi.

Thẩm Lan thở hổn hển kéo xong một cái rương gỗ to nặng, mới lạnh lùng nói: “Ta chỉ nói ba việc.”

“Thứ nhất, Nam Kinh chắc chắn sẽ tới cứu chúng ta.”

Lời này vừa thốt ra, một lão già nằm oặt trên đất nức nở: “Quan phủ đều là bọn khốn! Làm gì có chuyện tới cứu chúng ta!”

“Đúng vậy! Chỉ biết vòi tiền của bọn ta mà thôi.” Có người thương nhân mệt đến ướt đẫm mồ hôi, buồn bã ngồi rạp xuống đất nói.

Mọi người ôm nhau khóc rưng rức.

Trong này cũng có hai học trò được triều đình ưu ái, mở miệng cãi lại, nhưng nói một hồi những thứ chi, hồ, giả, dã, bị những người khác dè bỉu ngược lại.

Thấy tinh thần của mọi người bắt đầu sa sút, Thẩm Lan chuẩn bị cất lời, chợt nghe Lý Trọng Hằng cười to ba tiếng, chỉ vào Thẩm Lan nói: “Các ngươi có biết nàng là ai?”

Mọi người đồng thời nhìn về phía Thẩm Lan, Lý Trọng Hằng cười nói: “Con gái út của Thương thư Binh Bộ Nam Kinh – Phạm Ý Chi chính là nàng.” Phạm Ý Chi đúng là có một đứa con gái độ tuổi tương đương. Lý Trọng Hằng cũng không phải bịa đặt.

Mọi người vui mừng quá đỗi, ngay cả ông lão nãy giờ nằm oặt dưới đất cũng bò dậy. Lúc này ai cũng chắc mẩm rằng thành Nam Kinh sẽ phái người tới cứu bọn họ.

Thẩm Lan vốn cũng định dùng chiêu này, nhưng ngặt nỗi nàng không biết nhiều về triều đình, định bụng bảo Đàm Anh nói. Ai ngờ Lý Trọng Hằng đã giành mở miệng trước, nên nàng cũng thôi ý định nhờ Đàm Anh.

“Tất cả trốn ra sau bàn! Giặc Oa sẽ bắn tên trước tiên!” Đàm Anh nhận quyền chỉ huy.

Thẩm Lan bình tĩnh trốn vào sau cái bàn mà Đàm Anh chọn.

Quả nhiên chớp mắt sau đó, mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn vào ghim xuống đất, găm vào hàng hóa, bàn ghế……

Thẩm Lan im lặng nhẩm đếm, ước chừng qua một hai phút, mưa tên đã ngừng lại.

Đàm Anh mừng rơn, cao giọng nói: “Số lượng mũi tên và tiếng bước chân bên ngoài không nhiều lắm, đây là toán giặc Oa nhỏ!”

Bốn chữ “toán giặc Oa nhỏ” khiến đám người hân hoan trở lại.

Ngoài kia tiếng người trọ trẹ, Thẩm Lan không có khả năng nghe hiểu tiếng Nhật năm sáu trăm năm trước ở chiều không gian khác. Nhưng đám thương nhân ở đây ra bắc vào nam, thậm chí có những người chuyên làm ăn trên biển, rất có năng khiếu ngôn ngữ bẩm sinh, cho nên bọn họ có thể nghe nói được tiếng Phúc Kiến, Quảng Đông và cả tiếng Oa.

“Đại nhân, lũ giặc Oa bảo chúng ta nhanh chóng đầu hàng, nếu không chúng sẽ đốt lửa.” Một người thương nhân đứng ra phiên dịch tiếng Oa.

Đàm Anh cười nhạo: “Trong trạm có nhiều hàng hóa của cải thế này, chúng chưa cướp được, sao có thể cam lòng đốt lửa?” Mà cho dù có đốt thật, bọn chúng cũng phải thử và thất bại trước đã.

Thẩm Lan hạ giọng thì thầm: “Đàm đại nhân, bảo người thông dịch nói với giặc Oa chúng ta sẽ đầu hàng. Nhưng bọn chúng phải đảm bảo tính mạng cho chúng ta. Sau đó lại bảo một vài người khác cãi lại người thông dịch, tỏ vẻ không chịu đầu hàng.”

Đàm Anh hiểu ý, đây là để kéo dài thời gian!

Bên ngoài chỉ có một vòng giặc Oa, đếm sơ khoảng độ bốn mươi tên. Bọn chúng cạo nửa đầu, mặc áo một lớp, không đeo đai lưng. Có tên cầm đại thái đao, có tên tay cầm liềm tay cầm thương, có tên cầm đả đao, giáo ba lưỡi…

Tốp bảy tám tên Oa khác thì vừa khiêng vừa vác hàng hóa lăn lóc dưới đất lên trên thuyền.

Phía xa còn có hai tên đang đứng gác.

“Khói! Sao khói vẫn chưa dập!” Thủ lĩnh giặc Oa phồng mang trợn mắt.

Mấy tên Oa khác nhảy nhót tới lui xách nước dập lửa. Chúng đi tới đi lui ven sông, bê từng thùng nước tạt vào đống củi cháy.

Nhưng chúng nào hay khói báo động vốn là phải làm ướt củi lửa mới có thể tạo ra cột khói đen. Tạt nước có thể dập lửa, nhưng cột khói càng ngày càng bốc lên cao vút tận trời.

Cách đó mười lăm dặm ở thành Nam Kinh, lính thủ thành đã chạy đi báo tin. Bùi Thận đang mải luyện binh ở trường huấn luyện, bỗng nhận được tin báo thấy trạm Long Giang đốt khói báo động.

Bùi Thận biến sắc, cả gương mặt phủ một màu tối sầm u ám. Y biết rõ giờ vẫn chưa phải thời điểm tốt nhất để dẫn quân ra đánh. Thứ nhất là vì huấn luyện chỉ mới qua loa. Thứ hai, chờ họ chạy được tới trạm Long Giang, chưa biết chừng lũ Oa cũng đã đốt giết, cướp bóc xong xuôi.

Chính ra mà nói, thời cơ chín muồi nhất là lúc lũ Oa không thể đánh hạ được thành Nam Kinh, quay đầu bỏ chạy, phe y sẽ tụ họp cùng các chi binh khác cắn ngược lại.

Mà không phải là lúc này.

Bùi Thận vừa suy tư, vừa ra lệnh: “Ai biết cưỡi ngựa thì cầm vũ khí lên ngựa, chở theo một người không biết cưỡi! Những người còn lại, chạy bộ!” Y cũng biết bảo lính chạy bộ đến trạm Long Giang, thứ nhất chậm chạp, thứ hai suy yếu sức chiến đấu. 

Nhưng sự tình khẩn cấp! Chẳng còn cách nào khác!

Bùi Thận cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau là hơn mười con ngựa phi nước đại. Còn dư chừng năm mươi người chạy bộ, tất cả nhanh chóng nhắm thẳng trạm Long Giang.

Trạm Long Giang.

Sau bao nỗ lực, lũ Oa cuối cùng dập được cột khói báo động. Chúng bắn một cơn mưa tên vào trong nhà, lại chiêu hàng nhưng vô ích. Thủ lĩnh giặc Oa đang định giơ đao tấn công, bên trong bỗng tỏ ý muốn đầu hàng?

Ngay lập tức có mấy tên Oa gào lên: “Đầu hàng! Bảo bọn hắn mở cửa!”, “Đi vào cướp tiền, cướp đàn bà!”, “Giết hết chúng nó!”

Ai biết bên trong mới vừa nói dứt câu đầu hàng, tiếp đó lại nghe những tiếng bì bõm bập bẹ vang lên, tất cả đều là tiếng Hán chúng nghe không hiểu.

Thủ lĩnh giặc Oa cẩn thận lắng nghe một lát, cũng vẫn không hiểu, nhưng hắn đã nhận ra: “Cãi nhau! Bọn chúng bắt đầu cãi nhau!”

“Cãi nhau để làm gì?” Có tên Oa ngây ngô hỏi.

“Jiro Noda, chắc là có người muốn đầu hàng, nhưng lại có người không chịu cho bọn họ đầu hàng.”

“Nội chiến.” Có tên Oa xoắn lưỡi học theo tiếng Hán, thiếu chút nữa cắn trúng vào lưỡi.

“Chờ bọn họ đánh nhau! Chúng ta tiết kiệm sức lực!”

“Bây giờ đánh vào đi! Vọt vào đi! Bên trong có ăn có uống có tiền! Còn có cô nương đẹp!”

Lũ Oa ý kiến khác nhau, trước hết đã xảy ra nội chiến. Nhưng thủ lĩnh không phải đứa ngốc, sợ người bên trong muốn kéo dài thời gian, quát tháo mấy câu rồi thổi tù và phát động tấn công.

Vừa nghe thấy tiếng thổi tù và, sắc mặt Đàm Anh trở nên nặng nề: “Đây là sắp tấn công.”

Thẩm Lan nãy giờ vẫn nhẩm tính thời gian. Từ lúc có khói báo động đến lúc này chỉ mới chừng mười phút trôi qua.

Cổng Kim Xuyên của Nam Kinh cách nơi này mười lăm dặm, giả sử vận tốc ngựa phi nhanh nhất là 30km/h, để tới được đây mất khoảng mười lăm phút. *

*1 dặm Trung Quốc cổ đại = 500 mét. 15 dặm là khoảng 7,5 Kilomet. Công thức tính thời gian = quãng đường chia vận tốc.

Nếu có thể kéo dài thêm mười phút, biết đâu tình hình sẽ thay đổi.

“Đàm Anh! Nói với chúng, chúng ta sẽ đầu hàng ngay lập tức! Sẽ mở cửa ngay lập tức!”

Người thông dịch run run chuyển lời này sang tiếng Oa. Đàm Anh lại sai người lê cái bàn đi tới đi lui trên sàn, giả dạng tiếng dời bàn ra khỏi cửa. Giặc Oa lúc này nửa tin nửa ngờ, Thẩm Lan tiếp tục nhẩm được đến số năm mươi.

Chưa được một phút, giặc Oa tiếp tục hối thúc.

“Đang mở, đang mở đây.” Người thông dịch đổ mồ hôi đầy đầu.

Lần này, Thẩm Lan chỉ đếm tối đa được ba mươi số, giặc Oa bên ngoài đã bắt đầu kêu la quang quác.

“Saburo Takeuchi, lũ nó đùa giỡn chúng ta!”

“Gi/ết chết chúng nó!!”

Tiếng tù và lần nữa vang lên. Lão già ban nãy nằm oặt trên đất đột nhiên khóc lóc thảm thiết mà rống to lên mấy câu tiếng Oa trọ trẹ.

Lý Trọng Hằng biến sắc. Hắn đọc nhiều sách vở, cũng từng tự học một ít tiếng Oa. Chỉ là tự thấy không thông thạo bằng người thông dịch kia cho nên không tự đứng ra để cử.

Thẩm Lan hỏi: “Người nọ nói gì đó?”

Lý Trọng Hằng đối diện ánh mắt trong trẻo sâu thẳm của Thẩm Lan, khuôn mặt hiện lên vẻ không đành lòng, quay đầu đi: “Ông ta nói trong này có các cô nương. Ông ta nguyện dâng các cô nương này ra, xin giặc Oa đừng giết ông ta.”

Những người ra ngoài bôn ba đa phần là đàn ông, nhưng cũng có một vài người dẫn theo vợ con đi cùng. Họ nghe lời này, trăm người buột miệng mắng chửi không thôi.

“Cái loại bôi tro trát trấu vào mặt tổ tiên!”

“Dòng thứ hèn nhát!”

“Đồ chó má khốn nạn!”

Tiếng địa phương khắp nơi ào ào mắng ông già kia xối xả.

Thẩm Lan vừa nổi cơn tức, thấy quần chúng phẫn nộ như thế, nàng hơi nguôi cơn giận, cao giọng nói: “Các vị, lũ Oa ngoài kia muốn tông cửa xông vào. Chờ chúng vào được đây, vợ con chúng ta đều bị bắt gian dâm. Tất cả chúng ta đều phải chết!”

Nàng lặp lại lần nữa: “Đều phải chết!”

Chữ “chết” này kí/ch thích đến thần kinh căng cứng của tất cả mọi người.

Cảm thấy đã gợi ra được nỗi sợ đối với cái chết của đám người, Thẩm Lan lại kiên định nói: “Chúng ta cố gắng chút nữa. Gắng chừng một nén hương nữa thôi, cha ta nhất định sẽ đến cứu ta!” 

Đúng đúng! Vẫn còn Thượng thư Binh Bộ Nam Kinh kia mà!

Mọi người lúc này cuối cùng nhớ ra, cảm thấy bọn họ vẫn còn hy vọng sống sót.

Đàm Anh tức khắc nói: “Các vị tựa lưng vào vách tường, hợp sức dùng bàn ghế chặn kín cửa sổ, không cho giặc Oa xông vào là được!”

Hơn trăm người xắn tay vào làm theo, chẳng ai còn để ý đến lão già bị đánh té xuống đất, không biết sống hay chết kia nữa.

“Lấy bàn ghế chặn cửa vào!”

“Chặn cả cửa sổ nữa!”

Biết bên trong có cô nương đẹp, có tiền mà không vào được, giặc Oa tức tối phẫn nộ kêu la.

Thủ lĩnh nhìn trái ngó phải, cuối cùng thổi tù và lệnh vài người đi chặt một cây cột buồm nhỏ lại đây.

Mười người mỗi bên, bọn chúng nâng cột buồm, tông ầm ầm vào cửa sổ.

Phía sau cửa sổ cũng chỉ có bảy, tám người đứng chắn, sao đọ lại sức công phá cùng lúc của hai mươi tên Oa?

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Chỉ sau ba tiếng tông cửa, chiếc bàn chắn đổ sụp xuống, bảy tám người đứng đó hớt hải chạy tán loạn.

Lập tức có ba bốn tên Oa tranh thủ thời cơ chui vào.

“Phu nhân, mau rời khỏi đây!” Lòng Đàm Anh nóng như lửa đốt. Bọn họ chỉ có mười người, chia nhau vừa bảo vệ một nữ tử vừa bảo vệ một thư sinh, thật sự có hơi quá sức.

“Đi theo ta đi.” Thẩm Lan thấp giọng nói, “Giặc Oa không nhiều như chúng ta tưởng, cưỡi ngựa chạy tứ tán ra. Có thể thoát được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Dứt lời, nàng túm lấy Đàm Anh chạy ra cửa.

Nhưng vừa thấy giặc Oa xộc vào, đám người rốt cuộc như bọt nước sôi sùng sục mà cướp đường chạy tán loạn ra ngoài.

“A!!”

“Giết người!”

“Đừng giết ta! Đừng giết ta!”

Mấy tên giặc Oa đã mở cửa chính để bọn còn lại xông vào. Chúng cười gằn dữ tợn, lê những thanh đao nhuốm máu, bước từng bước lại gần những cô nương, phu nhân trong đám người.

“Cô nương đẹp!”

“Tiền! Thật là nhiều tiền!”

Chúng cười khằng khặc, tàn nhẫn mổ bụng đứa trẻ bảy tám tuổi, chém lìa đầu những người đàn ông, xé toạc áo quần của đàn bà con gái.

Máu vương vãi khắp nơi, tiếng gào rống man rợ hòa với tiếng kêt hét thê lương thảm thiết… Một khung cảnh mà cả đời này Thẩm Lan cũng không cách nào quên được.

Đều là người, đều là đồng bào…… Thẩm Lan trào nước mắt.

“Phu nhân! Đừng ngẩn người!” Đàm Anh như kiến bò trên chảo nóng, cố sống cố chết túm lấy nàng chạy ra bên ngoài.

Ngặt nỗi Thẩm Lan lớn lên xinh đẹp, dù che mặt vẫn có thể thấy được một đôi con mắt trong veo lúng liếng. Lũ Oa vì thế đã sớm để ý tới nàng.

Bảy tám tên Oa tay cầm đại thái đao chém tới. Đao này dài tận bốn, năm thước, khiến Đàm Anh không thể cận chiến với giặc Oa, chỉ đành dẫn toán hộ vệ vừa đánh vừa lui.

*thước = 40 centimet. Kiếm Odachi (Đại thái đao) có thể dài đến trên dưới 2 met, nặng trên dưới 5 kilogram

Đoàn người cố sức ra được tới phần đất hoang ngoài công, có lẽ trông thấy Thẩm Lan dẫn nhiều hộ vệ, giặc Oa tụ lại chỗ nàng ngày càng đông.

Ban nãy mọi người tranh nhau chạy trốn, hộ vệ cũng bị tách ra, nàng cũng lạc mất Lý Trọng Hằng. Hiện nay theo bảo vệ Thẩm Lan chỉ có Đàm Anh, Bình Sơn cùng một người tên A Lục.

Bình Sơn vì che chở Thẩm Lan mà bị chém trúng một nhát. Máu của hắn bắn ra nhuộm đỏ nửa người Thẩm Lan, bản thân hắn bắt đầu loạng choạng đứng không vững.

Đàm Anh trúng tên vào tay phải, cố nén cơn đau giơ đao chống cự. A Lục võ công kém nhất nên bị chém hai đao, phải nhờ Bình Sơn cõng chạy. 

Nhóm bốn người dựa cả vào nỗ lực chống đỡ của Đàm Anh và Bình Sơn.

Thẩm Lan chưa hề nói những câu như nàng không cần bọn họ bảo vệ. Nàng tự biết dù có nói, họ cũng sẽ không nghe. Trái tim nàng đập mãnh liệt, cố hết sức bình tĩnh quan sát bốn phía.

Rốt cuộc nàng nhìn thấy được đường sống!

“Đàm Anh! Chỗ kia có hai con ngựa!”

Đàm Anh và Bình Sơn liếc nhìn thoáng qua, nín thở vừa đánh vừa lui về hướng ngựa đứng. Tiếc thay giặc Oa cũng không phải ăn chay, bảy tám tên chém trên chặt dưới, khiến Đàm Anh dù có ba đầu sáu tay cũng đành bất lực.

Đàm Anh không gượng nổi đến trước ngựa, ăn trúng ba nhát chém, máu phun như suối, khuỵu xuống bất tỉnh.

May thay đám hộ vệ thất lạc lúc nãy kịp tụ lại, tiếp tục cản giặc Oa.

Giặc Oa thấy lại có hộ vệ tới cứu nàng, không biết tổng cộng bao nhiêu đứa. Chúng quyết định muốn bắt giặc, trước hết phải bắt tướng. (1) Nhưng lại không nỡ lấy đao chém nàng, sợ chém chết cô nương đẹp, thế là chúng định dùng tên bắn vào hai cánh tay nàng.

Mũi tên kia vừa to vừa cứng, đủ mạnh đến độ đâm xuyên áo giáp, xé gió bay tới như rắn độc phồng mang tung mình.

“Phu nhân! Coi chừng!” Bình Sơn hô to một tiếng, chuẩn bị xả thân nhào tới.

Thẩm Lan không tập võ, không phản ứng kịp tình huống này. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên nhắm thẳng cánh tay mình bay nhanh tới.

Nguy hiểm nghìn cân treo sợi tóc, bỗng một mũi tên khác từ đâu vụt ra, đâm ngược vào đuôi rồi chẻ mũi tên của lũ Oa thành hai nửa.

“Đại nhân ——” Bình Sơn gào lên.

Thẩm Lan sững sờ quay đầu lại, trông thấy nơi xa cát bụi cuộn mù, người trên lưng ngựa kéo cung nhắm bắn, mũi tên găm thẳng vào trán giặc Oa.

…… Là Bùi Thận. Thẩm Lan ngơ ngác nghĩ.

Nhưng y sao lại ở đây? Y lấy đâu ra binh lính chứ?

Bùi Thận trông thấy Thẩm Lan vẫn còn nguyên vẹn, hơi nguôi đi lòng khiếp sợ. Y lập tức giục ngựa đến cạnh nàng, nhanh chóng phái người nổi trống giết địch.

Đội kỵ binh cưỡi ngựa chạy tới vẫn giữ nguyên thể lực, có thể kết trận ngay lập tức.

Đại thái đao dài bốn năm thước, nhưng thương có thể dài tới một trượng tám thước. Dài hơn tấc nào thì lợi hơn tấc nấy. Đàm Anh kiếm ngắn hơn của giặc Oa, cho nên hắn bị động ăn đánh. Lúc này đây, giặc Oa gặp phải thương dài, cũng chỉ có thể bị động bị đánh.

Thương dài kết hợp khiên chắn, lại dùng lang tiển và bồ cào tấn công kết hợp phòng ngự, bắt đầu truy sát giặc Oa.

Lính chạy bộ hồi phục thể lực cũng tham chiến. Bảy tổ ra tay giết địch, toàn bộ đám Oa nhanh chóng bị tiêu diệt.

Bùi Thận cẩn thận rà soát ba lần, xác định không để lọt tên Oa nào, lúc này mới chạy đi gặp Thẩm Lan.

Thẩm Lan ngẩng đầu, trông thấy trên áo giáp của Bùi Thận toàn là máu, bên trên còn hằn những vết chém. Nàng ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, chợt hỏi: “Sao ngài không an tọa trong thành Nam Kinh mà lại tới đây vậy?”

Bùi Thận chửi thầm nàng đúng là cái đồ vô tâm. Y trăm đắng ngàn cay chạy tới cứu nàng, nàng lại vẫn vu hãm y máu lạnh. 

“Ta nếu không tới cứu, hôm nay nàng chắc chắn phải bỏ mạng.” Bùi Thận xụ mặt nói.

Thẩm Lan cảm xúc phức tạp khó phân, đầu óc cũng còn chậm chạp trì trệ, chầm chậm chớp mắt, hỏi: “Ngài vì sao phải tới cứu ta?”

Bùi Thận không hiểu ra sao: “Nàng là thiếp của ta. Nếu không cứu nàng, ta có còn là đàn ông nữa không?”

Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S

Chú thích: 

1 cầm tặc trước cầm vương, một trong 36 kế Binh pháp Tôn Tử
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.