Phạm Ý Chi hơi giật mình, liên tục gật đầu đồng ý. Những người tham gia quân ngũ cũng không phải kẻ ngốc. Nếu tướng lĩnh dẫn quân là đồ bỏ, dĩ nhiên không ai chịu theo để mà toi mạng. Nhưng danh tiếng của Bùi Thận đang vang dội, phố lớn ngõ nhỏ đều bán sách viết về y. Lúc này y nói muốn ra khỏi thành đấu với giặc Oa, chắc chắn sẽ có người xin theo mong đổi lấy tiền đồ.
“Thời gian hai nén hương có đủ không?” Bùi Thận hỏi.
Phạm Ý Chi nhanh chóng đáp: “Đủ rồi đủ rồi.” Nói xong, ông gọi tiểu lại truyền tin này xuống, sau đó chân thành tha thiết nói: “Hiền chất, ra khỏi thành nguy hiểm cỡ nào. Thật sự là vất vả cho hiền chất.”
Bùi Thận khịt mũi trong lòng, nhưng ngoài mặt chưa hề biến sắc: “Thế bá nói gì vậy, đây là việc nên làm.”
Hai người hàn huyên vài câu, ngồi đợi chốc lát mới thấy có tiểu lại tới bẩm rằng người Bùi đại nhân cần đã đến.
Bùi Thận đi ra ngoài, thấy hơn trăm người đàn ông đang đứng trước sân lát gạch xanh của nha môn. Y lạnh lùng đảo mắt một lượt. Trong này có trai tráng lực lưỡng cao bảy tám thước, cũng có thiếu niên lang vóc người trung đẳng, khuôn mặt thanh tú, lại cũng có những người đàn ông trung niên thân thể gầy ốm, tay chân khô cứng.
Bùi Thận vừa nhìn đã biết nhóm người này tốt xấu lẫn lộn, khó mà phân loại đồng đều. Mà lại dũng mãnh thì ít ỏi, khôn lỏi thì phần đông.
Nhưng đây vốn cũng nằm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-lam-thiep/3440601/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.