Ngã tư đường phồn hoa náo nhiệt, không gian thực huyên náo, dường như sự yên tĩnh tịch mịch chưa từng đặt chân qua nơi này.
Một cỗ xe ngựa sắc tím tinh xảo chậm rãi đi đến, trong xe ắt hẳn phải là một nhân vật có địa vị cao quý.
Mũ miện kim sắc (màu vàng),tóc dài phiêu dật, ngũ quan tuấn mỹ cùng thân thể cường tráng, trang phục tươm tất – nam nhân trước mắt ta vô cùng tuấn tú, thậm chí dùng từ “chói mắt” để miêu tả hắn cũng không sai.
Si ngốc nhìn hắn, ta thích hắn ư..? Ta..? Chắc vậy, dù sao lúc ta suy yếu, người ta thấy là hắn; lúc ta thống khổ, người ta thấy là hắn; lúc ta thực mong ước có người đem một chút ấm áp tới cho ta, người ta thấy cũng là hắn.
Yêu hắn..? Ta không biết.
Hơn một tháng sớm chiều ở chung, tự đáy lòng ta có thể cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, sự cường ngạnh của hắn, thậm chí cả yêu thương của hắn.
Ông trời, ta thực còn có thể có được thứ tình yêu xa xỉ kia?
Một nụ cười theo thói quen nở trên gương mặt,
Có lẽ ta có thể!
Muốn đưa tay chạm vào cặp mắt sắc sảo như ưng kia, chạm vào đôi môi khêu gợi kia……
“Ai u ~ tmd đau chết lão tử ta a!” Kháo, xe ngựa cái khỉ gì chứ, sao đến cả chống xóc cũng không có, đau chết mất!
Ô ô ô ~ kế hoạch lén ăn đậu hủ của ta chính thức phá sản, bởi vì trên trán cùng xung quanh mắt của Vũ Văn Khiếu đã muốn nổi gân xanh rồi!
“Chẳng lẽ ngươi không thể lịch sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/178675/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.