Mai viên tiêu điều, những đóa mai tựa hồ từ khi ta bước vào đã không còn khai hoa nữa, ta là một thô nhân, ta không hiểu vì sao chỉ là một vườn mai đã không thể nở hoa mà vẫn phải chăm dưỡng như vậy, là không nỡ vứt bỏ sao?
Có lẽ ta thật sự không hiểu, không hiểu thói quen của kẻ nhà giàu, đương nhiên cũng chẳng thể hiểu nổi tâm tư của chủ nhân nơi này, người đem ta ra khỏi nơi lao tù dơ bẩn kia, chỉ cần ta đến đây thành người làm vườn, phải biết rằng, ta trước kia chỉ là một tên ngục tốt mà thôi!
A Ba ta là một cô nhi, không có thân nhân, thậm chí cái gọi là bà con xa cũng chẳng có, cho nên ta không có tên, đơn giản chỉ vì ta lớn lên gầy gò giống hệt cây cổ thụ chỉ có ba cành mọc méo mó cạnh bờ sông, cho nên ta gọi là A Ba.
Ta là một thô nhân, ta không hiểu cái gì gọi là lễ phép, ta chỉ biết không được làm chuyện trái với lương tâm, không khi dễ nữ hài tử, cho dù bản thân có thích nàng đi chăng nữa.
Nhìn thê tử và hài tử bên người, ta thủy chung chợt nhớ tới buổi tối thiên cẩu ăn trăng mười bảy năm trước, người thanh niên ấy lặng đứng trước cửa sổ nhìn ánh trăng, người thanh niên ấy khi quay đầu lại sẽ luôn thấy nụ cười trên môi hắn.
Trong bóng đêm, hắn đứng ở đó, ta chưa từng biết một nam nhân cũng có thể có bộ dáng xinh đẹp như thế, so với mỹ nữ trong thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574978/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.