“Khụ khụ, con người rồi sẽ thay đổi, không phải sao?”
Cười trả lời, ngực rất đau, đau đến chết lặng rồi!
“Một năm kia ngươi rốt cục đã phải từ bỏ cái gì?”
“Chỉ là yêu hận mà thôi!”
Nhìn nhau cười, thay đổi, ai cũng đã thay đổi, không phải sao? Từng hận nhưng giờ đã yêu, từng cố chấp nhưng nay đã từ bỏ, từng là bạn tốt nay đã trở thành người lạ.
Đi xuống bậc thang, bước đến bên cạnh, không dừng lại, không buông tha, “Nếu không còn thảo luận gì nữa, vậy ta đi đây!”
“Nói cho ta biết, vì sao trong mắt ngươi lại có sự tuyệt quyết như vậy?”
Dừng chân, trên mặt vẫn là nét tươi cười như cũ, “Bởi vì có người bảo ta phải lựa chọn, mà ta, đã có đáp án rất hợp lý rồi!”
Dừng lại một lát, ai cũng không nói một lời, “Ta muốn mười hai tòa thành trì!”
Quay đầu lại, Hổ Khâu Diêu đang mỉm cười, kỳ thật y cũng không có ý định chuẩn bị công thành lần nữa, nếu không sẽ không dừng lại ở tòa thành trì này. Hổ Khâu thích đánh giặc, nhưng y biết một vừa hai phải, biết dừng một bước tiến hai bước vì mục đích mở rộng lãnh thổ!
“Ta không có quyền ở đây mà đáp ứng ngươi!”
“Ta biết, ta sẽ ở đầy chờ câu trả lời của ngươi!”
Bước ra khỏi đại môn, ánh mặt trời bên ngoài vẫn tươi sáng như vậy, thế nhưng thái dương ngày đông sao có thể có độ ấm!
Triêu Dương năm thứ bốn mốt, Lâm Quỳnh vương triều cùng Mục Bối tộc ký kết hiệp ước nhường lãnh thổ, đến lúc này, bản đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574977/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.