“Đừng khẩn trương, đó chỉ là một sai lầm mà thôi.” Nét bi thương chợt lóe lên, không ai phát hiện ra, ai cũng nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
“Thật lâu trước kia, có một người rất đáng thương. Hắn yêu một người không nên yêu, thậm chí là sẽ không yêu hắn. Người khác khuyên hắn, khuyên hắn đừng cứ mãi ngốc nghếch như vậy, thế nhưng hắn vẫn cố chấp nghĩa cô phản cố*……”
*nghĩa vô phản cố: không chùn bước khi làm một việc gì đó (nghĩa gốc: làm việc nghĩa không chùn bước)
“Nếu hắn buông tay, vậy, đó có còn là tình yêu không?”
Quay đầu lại, nhìn một tiểu Thiên vẫn im lặng đứng đó, một mạt cười nhẹ hiện lên, nhưng trong đó lại hàm chứa quá nhiều đau thương, “Đúng vậy, hắn vẫn cứ như thế, mãi đến khi người hắn yêu nói với hắn, nếu hắn có thể rút hết nước của hoàng tuyền, người đó sẽ theo hắn, không oán không hối, vĩnh viễn đi theo hắn!”
“Ta không tin lời thần hay quỷ, chỉ là, ta muốn hỏi, hắn có thể làm được hay không?”
Sa mạc nóng bức, cát vàng cuồn cuộn bị thổi tung, thực nóng, thực khô, thực thê lương!
“Hắn làm được, hắn dùng mười đời mười kiếp để làm, để hoàn thành lời hứa hẹn người hắn yêu cấp cho hắn……!”
Thanh âm dần trở nên mờ mịt, thực hư ảo, nhưng lại lộ ra mịt mờ bi ai…
“Hắn đã làm được đúng không?”
“Làm được, hắn hoàn toàn làm được, đến một giọt nước cũng không còn……!” Lại quay đầu cười, “Hắn rất thông minh, hắn dùng năm kiếp khảo sát tình hình hoàng tuyền, dùng bốn đời nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574964/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.