“Chết tiệt, đồ điên!”
Có người đánh vỡ sự tĩnh lặng này, thanh âm quen thuộc như vậy, ta biết, là của ngục tốt thô lỗ kia!
Gã dùng chăn bao trùm lấy ta, gã là người tốt, mồm miệng nói chuyện thì rất khó nghe, nhưng lại không muốn ta chịu thương tổn!
Muốn giãy dụa nhìn mảnh trăng kia một chút,
“Ngươi thần kinh a, đừng nhúc nhích, nếu không ta cũng bị chiếu vào mất!”
Ta nở nụ cười, tấm chăn rách nát đã bán đứng lời nói của ngục tốt, kỳ thực tấm chăn nho nhỏ kia sao có thể trùm kín được thân thể của hai nam nhân đây?
“Ngươi ngây ngô cười cái gì a? Ngươi bị điên thật rồi!”
Nước miếng bay tứ tung, thế nhưng ta vẫn như trước nở nụ cười, “Đúng vậy, ta đang phát sốt mà!”
“Hừ, thật nhàm chán!”
Xuyên qua tấm chăn, có thể thấy bóng tối đã bao trùm tất cả, ta mới phát hiện ban đêm đã không còn ánh trăng nữa, hay là vì mắt ta đã không thể mở ra nổi nữa rồi?
Thế nhưng ta không mở miệng hỏi, bởi vì ta đang ngủ!
Mọi vật đều trở nên hắc ám, cái gì cũng không có, cái gì cũng không thừa lại, tựa như ngay cả hô hấp cũng đã đình chỉ lại rồi.
Chậm rãi lang thang trong bóng đêm, có lẽ đã trở thành thói quen rồi!
Có phải xuyên qua tầng tầng hắc ám này sẽ là ánh dương quang hay không?
Có lẽ là như vậy đi!
Thế nhưng có ai biết chính xác đây?
Cuối tầng hắc ám,
Một gian nhà tranh trơ trọi đứng ở nơi đó, nó đang chờ đợi khách nhân đi theo hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574963/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.