<Chương này quay trở lại là lời của tiểu Thiên nha>
Có người từng hỏi, khi hắc ám bao phủ toàn thân ngươi, khi ngươi mở mắt ra người ngươi muốn nhìn nhất là ai?
Vợ? Là thân nhân?
Huệ Thành Thiên, vậy còn ngươi? Ngươi muốn nhìn thấy ai?
Thân nhân? Ta có, nhưng thân nhân của ta không thương ta!
Vợ? Từng có, nhưng người vợ ta yêu không phải là ta!
Ta đây muốn nhìn thấy ai ư?
Có lẽ bản thân ta cũng không muốn nhìn thấy ai cả, có lẽ, lẳng lặng đứng trong bóng đếm cũng đã là một loại hạnh phúc!
Không cần phải đứng dưới ánh dương quang bị người người châm chọc, chửi rủa, cười nhạo ~
Hóa ra bầu trời đêm không có chút ánh đèn neon nào lại trở nên rộng lớn đến vậy!
Thoát khỏi hắc ám, thấy duy nhất chỉ là một mảnh trăng tròn.
Thế nhưng mảnh trăng tròn ấy lại bị từng tầng song cửa phân cách, là song nhà tù, ta biết!
Giường thật cứng, thật ẩm ướt, điều này khiến ta cảm thấy không chút thoải mái.
Chậm rãi ngồi xuống, mới phát hiện cả người vô lực, đúng vậy, ta bị bệnh, thế nhưng ở đây không có sự bảo vệ của Tiểu P, không có sự chăm sóc của Khanh, chỉ còn một mình ta trong một gian nhà tù tối đen như vậy.
Ánh trăng mờ ảo len vào, trên người vẫn là y phục đẹp đẽ, nhưng nó đã ô uế cả rồi!
Mỉm cười, kỳ thực mọi chuyện chưa từng thay đổi, ở trong này, ta vẫn là một Huệ Thành Thiên ai cũng không cần như trước!
“Tiểu Tình đưa cho ngươi một quyển sách, đúng không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574961/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.