“Ta yêu ngươi, Khiếu!”
Từng có một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp nói với ta, nàng nói yêu ta, nguyện ý dùng cả đời ở bên cạnh chiếu cố ta, quan tâm ta, phụ tá ta, bao dung ta, khi đó, ta nghĩ như vậy là yêu, là tình yêu mà người người nói đến, là tỉnh yêu của một người mẹ!
Ta tin, vì sao lại không tin, chẳng lẽ ngoài mẫu thân của chính mình còn có người yêu ta ư?
Ta luôn trong màn tuyết lạnh lẽo mà khổ đọc tứ thư ngũ kinh, luôn trong ngày hè nóng bức mà khổ luyện võ công, ta cố gắng, cố gắng hết sức có thể, chỉ vì thứ gọi là tình yêu ấy.
Ha hả ~
Thế nhưng ta đã sai rồi, nhân sinh không thể tránh khỏi sai lầm, mà đây là sai lầm đầu tiên trong nhân sinh của ta, tin nàng thật sự yêu ta!
Buổi tối hôm đó rất lạnh, lạnh đến mức ta cho dù đang ngồi trong phòng đốt lò sưởi vẫn chỉ có thể cuộn mình trong chăn bông thật dày, không thể ngủ được!
Có lẽ nên gọi đó là may mắn, may mắn vì khi đó ta không thể ngủ được, không phải sao?
Nàng muốn giết ta, đúng vậy, nữ nhân từng thề sẽ yêu ta cả đời muốn giết ta, giết đứa con duy nhất của nàng ~
Nàng khi đó, đã không còn dung mạo kinh diễm, chỉ còn nét mặt dữ tợn!
“Đều là ngươi, là ngươi, là tiện nhân phá hoại cuộc đời ta, là ngươi!”
……
Ngày đó thật sự rất lạnh, mắt thấy lưỡi kiếm sắp đâm vào thân thể ra rơi xuống, mắt thấy mẫu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574950/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.