Ngẩng đầu, dùng ánh mắt không còn rõ ràng nhìn ngươi, nhìn vào thân ảnh trong mắt ngươi, là chính mình nước mắt đầy mặt.
Ngươi vẫn như lần đầu ta nhìn thấy, vẫn đẹp trai tuấn mỹ, cho nên ngươi có thể bình tĩnh như thế a, vậy còn ta? Ta đã không còn là kẻ luôn muốn rời đi kia, không còn là kẻ luôn cố ý muốn chọc cho ngươi sinh khí mà thả ta đi, ngươi bảo ta phải bình tĩnh như thế nào đây?
Rất đau, ta biết ngươi dùng sức bóp chặt lấy bả vai ta, thế nhưng, chắc chắn ngươi biết, như thế sẽ làm đau ta!
“Ta trở về thế này, ngươi có thấy cao hứng hay không, dù chỉ một chút thôi?”
Hết thảy tựa hồ đều khôi phục im lặng, nhìn ngươi, nhìn ngươi im lặng chăm chú nhìn ta, mày kiếm không ngừng nhíu chặt lại.
Ta nở nụ cười!
Đáp án kỳ thực không phải đã rất rõ ràng, không phải sao?
Tiểu P trên đường đi cứ úp úp mở mở lời ngươi nói, mãi đến cuối cùng vẫn kiên trì không muốn bước vào phủ, nhưng mà ta thật ngốc a, ngốc đến mức muốn nhanh chóng đến gặp ngươi, ngốc đến mức muốn khiến ngươi kinh hỉ, ngốc đến muốn ngươi có thể mang một khuôn mặt tươi cười đến đón ta, sau đó ~
“Ha ha ha ~”
Giãy, giãy ra khỏi tay ngươi, thế nhưng vẫn luôn xa vọng ngươi có thể nói với ta dù chỉ một câu, “Trở về thật tốt!”
Nhìn khuôn mặt của ngươi, lùi về phía sau, lùi về phía sau, rời xa địa phương có ngươi, như thế ngươi sẽ không còn phẫn nộ nữa phải không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574946/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.