Ông trời, cũng như một ngày một ngày dần qua đi, có phải tình yêu cũng sẽ dần biến mất hay không?
Lần đó, ông trời không trả lời ta, cho ta, chỉ duy nhất một mạt mỉm cười.
Ta hận y, lần đầu tiên nhìn thấy y ta liền biết nỗi oán hận này vĩnh viễn gắn trên người nam nhân tiên tử phàm thế không thể sánh bằng ấy, hận nụ cười của y, hận sự si cuồng của y, lại càng hận sự lụy tình của y.
Y cướp đi phụ thân ta, đoạt đi tính mạng mẫu thân ta, thậm chí ngay cả hạnh phúc của ta cũng chỉ vì y mà trở nên vặn vẹo.
Cho nên ta bắt đầu trả thù, tìm kiếm mọi cơ hội để trả thù.
Ta đã chờ đợi suốt 12 năm; đã tìm kiếm y mười hai năm, mãi đến mùa đông năm ấy, ta liền vô cùng cao hứng tự nói với chính bản thân mình,
Ta sắp thành công rồi!
Ngày đó, ta vì nam nhân này mà mở cửa, vì y chuẩn bị tốt mọi thứ để tránh xa khỏi phụ thân ta!
“Sau khi bỏ trốn, ngươi có nghĩ rằng bản thân sẽ cảm thấy tự do không?”
Lần đó, là lần cuối cùng ta thấy y cười với ta, nụ cười ấy vẫn đẹp như vậy, đẹp đến khiến ta cũng nghĩ rằng y sẽ thấy tự do.
Ngày đó,
Ta nở nụ cười ~
Thế nhưng trên mắt lại là lệ.
Đứng trước tấm mộ bia che kín hiến huyết kia, ta biết, mặc dù đã chết đi, nhưng y vĩnh viễn cũng sẽ không chạm được vào tự do.
Phụ thân từng nói, y là chim, là một cánh chim cần tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574935/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.