Lại nói về việc sau khi bản đại nhân tới, khụ khụ, là sau khi bị bắt cóc đến Mục Bối tộc, trải qua hãm hại lừa gạt, lại thêm lợi dụ người lương thiện, rốt cục dụ dỗ thành công, đem Hổ Khâu Diêu thu vào trong túi quần nha, a? Vì sao không phải là váy á? Ngốc, ta là nam nhân, đương nhiên phải mặc quần rồi, tuy rằng ta tự thấy mình mặc cái gì cũng đẹp hết á!
Lại nói đến con cáo già luôn miệng nói thích ta rồi thì muốn ta làm quý phi của y, sống chết cũng không chịu cho ta làm hoàng hậu kia. Điều này sao có thể, có phải hay không, ta tốt xấu gì cũng là một thiếu niên vĩ đại mang bộ óc của nền tri thức hiện đại, mặc dù đang ở một nơi đến bản thân còn chẳng biết tý gì, nhưng nói đi nói lại ta cũng là một người hiện đại, phải biết làm sao cho xứng với cái danh này a, cho nên, không đáp ứng cho ta làm hoàng hậu, lão tử sống chết cũng sẽ không lấy chồng!
Lại nói thêm nữa, sáng hôm nay thức dậy, ánh nắng tươi sáng, ngàn dặm không mây, không còn thấy ánh trăng bà bà, khụ khụ, nói tóm lại thời tiết hôm nay rất rất tốt!
Ta, Huệ Thành Thiên ở trên giường lăn qua lộn lại n lần một lúc lâu rồi quyết định, để có thể ngồi lên ngôi vị hoàng hậu kia, hôm nay phải đi bái phỏng mụ hoàng hậu xấu xa trong truyền thuyết hại chết công chúa Bạch Tuyết kia, khụ khụ, cứ cho là thế đi!
Còn nữa còn nữa, ta đi tay cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-khoc/1574934/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.