Phi Cát ngước mắt nhìn Kỷ Tán Cẩm phương hướng, sắc bén con ngươi một chút thu liễm. Hắn hơi ngẩng cao đầu, một đầu tóc vàng đón gió mà đến mang theo mãnh liệt hơi thở cuốn vào mặt. Nhân lúc nàng còn chưa hiểu chuyện gì, Ngoan Y đã vỗ vào vai nàng:
"Phi Cát vừa đuổi một tên giống đực đi rồi, ngươi thấy hắn tốt hay không?"
Kỷ Tán Cẩm:"...."Đúng thật là do nàng.
Thật không hiểu được các loại hành động tự tiến cử này là gì, không phải nàng đều đã từ chối sao?
Đau đầu, đỡ trán một chút, Kỷ Tán Cẩm quyết định phải nói rõ ràng, đỡ tốn công sức lên người nàng. Nàng hắng giọng, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Phi Cát: "Cảm ơn ý tốt của người, nhưng ta không có ý..."
Chưa nói hết lời, Dã Anh đã ngồi dậy không kìm được tức giận mà cắt ngang: "Ta nói ngươi làm sao vô cớ nhúng tay vào, chắc chắn ngươi đã thấy...!"
"Thấy cái gì?"
Bước chân rất nhỏ, phía sau người chậm rãi đi đến. Sau lưng là lạnh lẽo sát khí, Na Tư hơi cúi đầu, tóc đen che khuất trong mắt thô bạo. Hắn bất động thanh sắc mà nhìn Dã Anh, trong lòng là đủ loại điên cuồng ý niệm đều có. Mà Dã Anh từ trong tức giận tỉnh lại, lập tức ý thức được vừa rồi định nói cái gì hốt hoảng nhìn về Kỷ Tán Cẩm lại đâm tiến là lãnh lệ lại nhạt nhẽo tròng mắt, đâm hắn đến lòng quặn đau.
Không khí mãnh liệt giằng co. Kỷ Tán Cẩm chỉ đơn giản an tĩnh đứng ở đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khieu-khich-toan-thu-the/2814292/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.