Chỉ tiếc là anh thường xuyên quấn vải đen che mắt, lại thêm thân phận là người khuyết tật, hoàn toàn che
lấp đi ánh hào quang của anh. Trong gương, Lâm Thất Dạ nhắm mắt.
Anh hơi nhíu mày, mí mắt che trên đôi mắt run rẩy, dường như đang cố gắng mở mắt, thậm chí cả hai tay
cũng nắm chặt lại.
Một giây, hai giây, ba giây...
Cơ thể anh run rẩy rất lâu, cuối cùng không chịu nổi, đột nhiên thả lỏng, thở hổn hển. Vài giọt mỏ hôi lăn trên má Lâm Thất Dạ, giữa hai hàng lông mày anh hiện lên một tia tức giận. Suýt nữa... suýt nữa thôi!
Tại sao lần nào cũng suýt nữa như vậy?
Bao giờ thì anh mới có thể mở mắt ra lần nữa, tự mình nhìn thế giới này?
Anh nói bây giờ anh có thể nhìn thấy, anh đã nói dối.
Đôi mắt của anh căn bản không mở ra được, thậm chí còn không mở nổi một khe. Nhưng anh cũng không nói dối.
Bởi vì ngay cả khi nhắm mắt, anh vẫn có thể "Nhìn" thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như toàn thân anh đều mọc mắt, có thể cảm nhận mọi thứ toàn diện không
góc chết, hơn nữa nhìn còn rõ hơn, xa hơn so với đôi mắt trước đây.
Lúc đầu anh không làm được, trong năm năm đầu bị mù, anh không khác gì những người mù thực sự
khác, chỉ có thể dùng âm thanh và cây gậy dẫn đường trong tay để cảm nhận thế giới này.
Nhưng không hiểu sao, từ năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-hoc-tram-than-o-benh-vien-tam-than/3689883/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.