Anh không biết đã nói đoạn này bao nhiêu lần, thành thạo mà bình tĩnh.
Bác sĩ Lý nhướng mày, viết gì đó vào bệnh án, sau đó lại trò chuyện với Lâm Thất Dạ về một số chuyện
trong cuộc sống hàng ngày, khoảng hai mươi phút sau, anh nhìn thời gian, cười đứng dậy.
"Được rỏi, kiểm tra đến đây là xong, bệnh của anh không còn vấn đẻ gì nữa, hy vọng anh có thể điều
chỉnh tâm lý, sống tốt” Bác sĩ Lý bắt tay Lâm Thất Dạ, động viên nói.
Lâm Thất Dạ cười cười, khẽ gật đầu.
"Này, bác sĩ Lý, ở lại ăn cơm đi" Cô dì thấy bác sĩ Lý rời đi, nhiệt tình giữ lại.
"Không được không được, tôi còn phải đi thăm bệnh nhân khác, không làm phiền nữa." Bác sĩ Lý lịch sự chào tạm biệt cô dì, sau đó đẩy cửa rời đi.
Ngay khi cửa đóng lại, nụ cười trên mặt Lâm Thất Dạ biến mất, như thể chưa từng tồn tại. "Ảo tưởng... sao.." Anh lầm bẩm.
"Anh ơi, ăn cơm thôi!" Em họ Dương Cẩn bưng thức ăn từ bếp ra, gọi một tiếng.Dương Cẩn là con trai của cô dì, kém Lâm Thất Dạ bốn tuổi, vừa mới vào cấp hai, từ khi bố mẹ Lâm Thất Dạ mất tích, anh gửi nhờ
nhà cô dì, hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm còn thân thiết hơn anh em ruột. "Đến rồi" Lâm Thất Dạ đáp.
Lâm Thất Dạ vừa ngồi xuống bên chiếc bàn ăn chật hẹp, đột nhiên một luỏng hơi ấm truyền đến từ lòng
bàn chân, anh ngẩn người, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-hoc-tram-than-o-benh-vien-tam-than/3689882/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.