Sau cùng Hancock không nhịn được mà chợt rên lên thành tiếng: 
- Ưm... 
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay vẫn không ngừng lại. 
Vừa nhìn lên, hắn bỗng đụng phải ánh mắt của Hancock đang lườm tới hắn , thứ ánh mắt mà có thể khiến những kẻ yếu đuối phải run rẩy. 
Đúng vậy, lúc nữ hoàng hải tặc tức giận thì quả thật rất đáng sợ. 
Nhưng hắn lại không sợ . 
Chưa kể hắn không phải kẻ yếu đuối, hắn còn cho rằng lúc nàng tức giận càng đáng sợ bao nhiêu, thì lúc nàng ngại ngùng với hắn, hắn lại có cảm giác thỏa mãn bấy nhiêu. 
Hơn nữa, lúc này ánh mắt đáng sợ ấy lại mang theo vẻ hờn dỗi, đặt trên khuôn mặt vừa ngượng ngùng vừa ai oán kia. 
Nét mặt khiến hắn có cảm giác thành tựu. 
Làm gì có ai được chứng kiến biểu hiện này của nữ hoàng hải tặc cao ngạo ngoài hắn chứ. Ông Oda có cố vẽ ra thì cũng không bằng hắn tận mắt chứng kiến người thực, biểu hiện thực được. 
Hắn mỉm cười , đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào như khẽ chuộc lỗi . 
Vẻ hờn dỗi của nàng biến mất ,mà thay vào đó là vẻ hạnh phúc, hưởng thụ cảm giác được thương yêu, trân trọng. 
Dần dần, tay hắn khẽ vuốt ve xuống tới chiếc quần lụa mỏng hiện đã rất ẩm ướt của nàng. Sờ thoáng qua bên chút lớp vải mỏng một chút , hắn liền đưa tay vào bên trong bắt đầu khám phá. 
Hancock cảm nhận được bàn tay hắn ở nơi đó của mình, cơ thể nàng khẽ run lên , đôi mắt nhắm chặt, đầu lưỡi vô thức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-giup-nu-nhan-dang-thuong-van-gioi/187952/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.