Năm đó phu quân được Hoàng đế trọng dụng, quanh năm không ở nhà.
Lần nghiêm trọng nhất, là ông ta đã lấy đi phần lớn tiền bạc trong nhà, suốt một năm không về.
Chỉ để lại ta và hai đứa con thơ dại đợi ở nhà.
Các con đang tuổi ăn tuổi lớn, phủ đệ lớn cần có hạ nhân dọn dẹp.
Năm đó ta lén lút ra phố bán đồ, vì vài đồng bạc mà đỏ mặt tía tai cãi nhau với người ta.
Ta vốn là người sĩ diện, thường xuyên ban ngày cãi nhau xong, nửa đêm lại lén lút về nhà khóc.
Khi còn nhỏ, mặc dù phụ mẫu không quan tâm ta, nhưng cũng không thiếu thốn đồ ăn thức uống cho ta.
Nhưng bây giờ lại phải vì mấy đồng bạc mà so đo.
So sánh hai bên, cả người ta càng thêm đau lòng.
Chính nhi tử là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của ta, một mình chạy đến an ủi ta.
“Mẫu thân, người yên tâm, sau này con nhất định sẽ làm quan lớn, cho người cuộc sống vinh hoa phú quý vô tận.”
“Đến lúc đó, người sẽ không phải vất vả như bây giờ nữa.”
Nhưng không biết từ lúc nào, trong mắt nhi tử nữ nhi chỉ có phu quân.
Dường như là từ khi phu quân thăng chức lên Hộ Bộ Thị lang.
Trong mắt chúng, phu quân là một người phụ thân tốt, che được mưa chắn được gió cho chúng.
Còn ta chỉ là một người nữ nhi của thương hộ không có tài cán gì, phụ thuộc vào phu quân.
Nhi tử nổi giận đùng đùng đi đến, rồi lại giận dữ đùng đùng bỏ đi.
Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-lam-tan-35-nam-troi/5212385/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.