Tỉnh lại, ta đã trở về tiểu viện lúc trước, nằm trên giường êm ái, cả người sảng khoái, bên cạnh còn đặt hai thùng nước đá. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là ta thật sự xin lỗi Chu Cẩn, người ta cho mượn chỗ nghỉ ngơi, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, hy vọng Sở Tĩnh Vận dọn dẹp sạch sẽ cho người ta, nếu không ta thật sự không biết sau này nên đối mặt với Chuẩn cán sự đoan chính như thế nào.
Muốn ngồi dậy mới phát hiện eo mỏi chân tê, toàn thân xương cốt như muốn rời rạc, cổ họng khô khốc, ta cố gắng bò dậy, đến bàn rót trà lạnh, còn chưa uống được hai ngụm thì Sở Tĩnh Vận đã đẩy cửa bước vào.
Lại bốn mắt nhìn nhau.
Ta bình tĩnh tiếp tục uống trà, Sở Tĩnh Vận do dự hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đường hoàng ngồi xuống bên cạnh ta
Làm cái gì vậy, sao lại giống như ta trúng thuốc cưỡng bức hắn vậy.
Sở Tĩnh Vận đẩy chiếc chén sứ nhỏ trên tay về phía ta, sờ vào thấy hơi lạnh, mở ra bên trong là nước canh màu nâu nhạt, sền sệt, hơi ngọt, không thể nói là ngon nhưng cũng không khó ăn.
Ở vương phủ ta cũng thường ăn món canh này, Sở Tĩnh Vận cũng ăn, tuy không biết công hiệu cụ thể là gì nhưng dù sao cũng là dược thiện an thần bổ khí, hơn nữa đây là do Sở Tĩnh Vận tự tay làm ở tiểu trù, ta nhớ đến tấm lòng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ta-khong-thich/3735942/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.