*
“Nàng không biết bơi?”
“Ta biết, chỉ là ta sợ kiểu chuyện như “thuyền đung đưa kịch liệt trên nước”.”
“Vậy sao nàng còn hẹn ta đi chèo thuyền?”
“Chèo thuyền rất thú vị, hơn nữa sao một chiếc thuyền chèo bình thường có thể lay động kịch liệt như thế!”
Ta ngẩng đầu lên trừng mắt với chàng, lại đâm sầm vào ánh sáng dịu dàng kia lần nữa, lần này Sở Tĩnh Vận hôn lên trán ta, đôi môi ấm áp khiến ta cảm thấy yên tâm đến lạ, sau vài giây thất thần, ta chậm rãi nhắm hai mắt lại.
*
Được rồi, ta thừa nhận mình thích Sở Tĩnh Vận!
Một công tử rạng rỡ như ngọc ngày nào cũng ân cần hỏi han ta, đi dạo phố mua sách với ra, biết sở thích ăn uống của ta, cho dù tôi có thân phận là chỉ huy sứ của Võ Đức Yi chàng cũng không hề chán ghét mà vứt bỏ ta, trái lại còn lo lắng cho an nguy của ta. Ta cũng không phải người có tâm địa sắt đá, sớm chiều sống chung việc thích chàng chắc chắn là lẽ thường tình.
Hơn nữa, nếu như không phải ta thích chàng, ngày đó ta hoàn toàn có thể đánh ngất người đó rồi ném cho Tương Trạch Hi. Sở dĩ ta không làm như thế không phải vì mượn việc chàng trúng xuân dược mà biết thời biết thế sao, dù sao người bình thường tĩnh táo dùng giọng nói đó gọi tên ta, đầu óc ta nóng lên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa, nhưng chờ tới khi chàng vì áy náy mà nói sẽ chịu trách nhiệm với ta, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ga-cho-cong-tu-ma-ta-khong-thich/3406643/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.