18.
Bên tai vang lên tiếng ồn.
Dường như có cả tiếng của Vệ Tuân:
“Sao nàng ấy lại sắp chết được? Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh!”
“Lang băm! Cút đi! Đều là lang băm hết!”
Còn có giọng nói của Tạ Duẫn:
“Chẳng phải ông nói lần trước, muội ấy nôn ra máu là do ta cho muội ấy ăn cháo trắng suốt 3 ngày nên mới bị đói hay sao?”
“Mấy ngày nay chẳng lẽ không phải do ông đích thân bắt mạch cho muội ấy?”
“Có phải ông muốn hại chết muội muội của ta hay không!”
Có giọng nói của mẹ:
“Con của ta ơi, sao con lại ra nông nỗi này?”
“Bệnh nặng như vậy, sao lại không nói với mẹ?”
Còn có Tạ Nhân:
“Tỷ tỷ, con mèo kia là do Ngụy lang đánh chết, thật sự không liên quan gì đến ta.”
“Ngày hôm sau ta phải gả chồng rồi, sao phải tự chuốc xui xẻo cho chính mình như vậy?”
Sau đó là tiếng đánh nhau ầm ĩ.
Là Vệ Tuân và Tạ Nhân.
“Tuân ca ca, ta chẳng qua cũng chỉ là lầm đường lạc lối, bị người ta lừa gạt mà thôi.”
“Chẳng phải huynh nói huynh yêu tính cách đơn thuần thiện lương này của ta hay sao?”
“Ta…… Là do ta sợ huynh đau lòng, không phải do ta cố tình giả chết……”
Bốp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-duong/3546992/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.