17.
Chuyện tuyệt vọng nhất trên đời là gì?
Không phải là giữ bí mật nhưng miệng lại không thể nói ra.
Mà là phát hiện ra rằng, chỉ có bản thân mình cho rằng đó là bí mật.
Người đầu tiên bị ta phát hiện là Tạ Duẫn.
Đó là ngày giỗ tròn một năm sau khi Tạ Nhân “qua đời”.
Mẹ ngã bệnh, ta vẫn như thường lệ, tụng kinh siêu độ trên đàn tràng.
Ban đêm, một cơn gió thổi qua làm tắt nến, ta không đứng dậy châm nến lại.
Có lẽ Tạ Duẫn không cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, huynh ấy cho rằng ta đã về nghỉ ngơi.
Cầm một bình rượu, vừa uống vừa khóc:
“Sao muội lại ngốc đến như vậy?”
“A huynh chỉ khuyên muội cách xa thư sinh này một chút.”
“Nhà họ Tạ và nhà họ Vệ, một văn một võ, đã qua lại thân thiết với nhau suốt nhiều thế hệ. Vệ Tuân lại chung tình với muội, muội đi theo thư sinh kia thì có thể có kết cục gì tốt?”
“Sao muội có thể vì vài câu nói nặng của a huynh mà châm lửa tự thiêu?”
Khi đó, ta vẫn chưa biết là Tạ Nhân giả chết để thoát thân.
Cách khá xa, chỉ nghe loáng thoáng được vài câu như vậy, cũng không để trong lòng.
Mãi cho đến khi hệ thống nói với ta, nửa đêm nằm mơ, ta bỗng dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-duong/3546991/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.