Lý Đức Toàn đứng bên cạnh lại cười đến nếp nhăn đầy mặt, còn có mấy tiểu thái giám khác, cũng là vẻ mặt muốn cười mà không dám cười.
Ta ừ một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy, còn giơ tay phủi phủi tay áo hắn chỗ ta vừa ôm.
Tức c.h.ế.t ta rồi, thật mất mặt, hu hu.
Không biết có phải là hắn mềm lòng không, muốn giúp ta giữ thể diện, bổ sung thêm một câu: "Tắm xong lại ôm."
Khóe miệng không có tiền đồ kia của ta lập tức lại bay lên trời, sánh vai cùng mặt trời.
Một lần thì lạ, hai lần thì quen, ta và những cung nữ giúp ta tắm hợp tác rất vui vẻ, lần này ta không dùng hương cao mê điệt hương, cũng không ai dùng hương liệu ướp ta.
Mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, ta chạy lộp cộp trở về ôm lấy cánh tay Hoàng thượng.
Nhìn cuốn sách trên bàn của hắn, góc sách hơi nhàu vàng. Đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Làm sao Hoàng thượng biết được tuổi của thần thiếp vậy?"
"Nhìn ra thôi." Hắn kéo kéo mái tóc ướt đẫm của ta, nghe là biết đang lấy lệ.
Trong lòng ta cảm thấy lời này không đáng tin, nhưng cũng biết không thể vạch trần.
Nhưng mà...
Ta cúi đầu, không nói gì. Có lẽ hắn chỉ nghĩ ta là tò mò không được thỏa mãn, cũng không để tâm, chỉ đẩy một đĩa điểm tâm về phía ta.
Lần trước ta đến vào buổi tối, hình như trên bàn cũng có một đĩa điểm tâm như vậy, có lẽ là bánh sơn tra hoặc bánh nhân táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dung-toan-hoc-tranh-sung-o-hau-cung/3719433/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.