Đồng tử của Phong Cảnh Thần đột nhiên co lại, chỉ một bước đã quay về địa phủ.
Diêm Vương Ấn giật nảy mình: "Thần Thần, chờ ta với!"
Hai người vừa đáp xuống.
Cách đó không xa đã truyền đến tiếng hò hét chém giết: "Xông lên! Thằng nhóc Diêm Vương không có ở đây, g**t ch*t lũ khốn nạn này, chúng ta sẽ được tự do!"
Phong Cảnh Thần đột ngột ngước mắt.
Chỉ thấy đám quỷ có tội do Phùng Hoàng dẫn đầu đã lên đến hơn hai trăm tên.
Tên nào tên nấy vác cuốc, mặt mày hung ác, bổ nhào về phía những quỷ hồn đến ngăn cản!
Vương Gia Tường bất ngờ lao tới, đẩy Phương Chí Mẫn né được nhát cuốc sắc lẹm, nhưng chính mình lại bị một nhát chém tàn nhẫn vào lưng!
Hồn lực đặc quánh tuôn ra, hồn thể của Vương Gia Tường thoáng chốc đã trở nên gần như trong suốt.
"A—!" Ông Hiểu Xu hét lên một tiếng đau đớn, cánh tay phải đã bị Phùng Hoàng chém đứt!
Cả người nàng loạng choạng, sắc mặt trắng bệch ngay tức khắc.
"Đại tỷ!" Đám quỷ nhập ngũ trợn mắt đỏ ngầu, vung xẻng xông lên: "Dám đánh đại tỷ của bọn ta, lão tử liều mạng với chúng mày!"
Hiện trường nhất thời vang dội tiếng chém giết và la hét thảm thiết.
Bọn người Phùng Hoàng tuy ít hơn, nhưng lúc còn sống đều là dân đầu gấu chuyên đánh đấm.
Vung cuốc, vung xẻng, vung đinh ba, một tên có thể địch lại mười!
Những quỷ hồn vô tội vốn không biết đánh nhau, làm sao cản nổi đám chó điên này?
Mấy lão quỷ như Lưu Hành Quốc và đám tiểu quỷ trốn sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dung-khoa-hoc-ky-thuat-chan-hung-dia-phu/4680004/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.