Diêm Vương Ấn cũng vô cùng nghi hoặc: "Lạ thật. Hơi thở của cậu ta chắc chắn là của tiểu thiên sư tối qua! Sao lại không nhận ra cậu được chứ?"
Nó dừng lại một chút: "Thôi rồi. Chẳng lẽ lúc ở một mình, cậu ta đã bị ai đó ám toán rồi không?!"
Nghe vậy, Phong Cảnh Thần cũng khẽ nhíu mày.
Mộ Dung Kiều nhận ra phản ứng của Phong Cảnh Thần có gì đó không đúng: "Cậu quen cậu ấy à?"
Ánh mắt Phong Cảnh Thần khẽ thay đổi, nhưng không trả lời thẳng: "Cũng có thể coi là vậy."
"Ồ~" Mộ Dung Kiều cười một cách thản nhiên, "Vậy chắc các cậu mới gặp nhau vài lần thôi. Ha ha, em ấy mắc chứng mù mặt, chắc là không nhớ ra cậu đâu."
Phong Cảnh Thần: "..."
Diêm Vương Ấn: "???" Loài người các người sao lắm tật thế!
Mộ Dung Kiều thấy dáng vẻ im lặng của Phong Cảnh Thần, không khỏi bật cười khẽ.
Đôi mắt hoa đào kia tùy tiện lướt qua cũng như ẩn chứa đầy tình ý: "Phải rồi, tôi tên là Mộ Dung Kiều, là một thiên sư chuyên đuổi quỷ. Đây là sư đệ Ngũ Tinh Hải và sư muội Sư Thu Lộ của tôi. Còn tiểu ca ca, cậu tên là gì thế?"
Sư Thu Lộ khẽ nhíu mày, gọi nhỏ một tiếng: "Sư huynh!"
Mộ Dung Kiều nhìn cô với vẻ vô tội: "Sao vậy?"
Sư Thu Lộ thấy cái tính mê trai đẹp giai đoạn cuối của Mộ Dung Kiều đã hết thuốc chữa, liền kéo anh ta lại.
Cô cảnh giác nhìn về phía Phong Cảnh Thần: "Sao anh lại vào được đây? Không thấy dây cảnh giới bên ngoài à?"
Phong Cảnh Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dung-khoa-hoc-ky-thuat-chan-hung-dia-phu/4679944/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.