Xuân tháng tư, dương liễu ngập tràn.
Tiết lão tướng quân đầu xuân nhiễm phải hàn khí, đã ốm đau hơn một tháng. Lão tướng quân đã già, lại thêm Tiết Viễn ở trong triều phong quang vô hạn, ông đã muốn cáo lão về hưu, để nhường đường cho con trai mình.
Từ đầu tháng tư, Tiết lão tướng quân hai lần dâng tấu chương xin về hưu, đều đã bị Thánh Thượng bác bỏ. Trước đó không lâu, Tiết lão tướng quân lần thứ ba dâng tấu, lời nói khẩn thiết tình thâm nghĩa trọng, Thánh Thượng thở dài, đích thân giá lâm Tiết phủ, vấn an vị lão thần bệnh đã lâu không dậy nổi.
Những người chú ý việc này trong lòng đều biết được, lần này Tiết lão tướng quân hẳn là sẽ có thể cáo lão thành công.
Thánh Thượng đích thân đến, vinh dự phi thường. Sáng sớm, người của Tiết phủ đã nghênh đón ở trước cửa.
Thánh Thượng xưa đâu bằng nay, sớm đã không phải tiểu hoàng đế bị quyền thần khống chế năm đó, mà là Định Hải Thần Châm trấn trụ vạn dặm giang sơn. Mấy năm nay, ngoại trừ việc thái phó Lý Bảo, người đã dâng lên dấu chấm câu qua đời được Thánh Thượng đích thân tới viếng, không còn có thần tử nào được ưu ái như vậy.
Tiết phủ từ Tiết lão tướng quân đến nô bộc quét tước, trong lòng đều vui sướng tự hào.
Trong đám đông, có một người ngồi ở trên xe lăn.
Người này sắc mặt tái nhợt như lâu ngày không thấy mặt trời, thân hình gầy yếu không có một chút khí khái của nam tử. Nhưng hai con mắt kia lại thâm sâu, như sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/981305/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.