Toàn bộ hành trình ở Tam Á, Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn không cãi nhau một lần nào. Bọn họ có chuyện gì đều thương lượng rõ ràng, khi đi mang rất ít hành lý, cơ hồ không có chút gánh nặng dư thừa. Du lịch vui vẻ, thậm chí khi quay về vẫn còn tinh thần hăng hái, thì thầm âu yếm. Đến lúc xuống máy bay mới buông tay nhau ra, sóng vai rời khỏi sân bay. Cố Nguyên Bạch mở điện thoại lên, mới phát hiện trong nhà đã gửi tin nhắn, gọi hắn tối nay về ăn cơm. "Tối nay em không ăn cơm với anh được rồi." Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu, áy náy nhìn Tiết Viễn, "Ngày mai gặp nhé?" Tiết Viễn thở dài, "Bảo bối, tối nay có thể gọi video không?" Cố Nguyên Bạch cười, "Có thể." 6 giờ tối, Cố gia. Ba mẹ Cố Nguyên Bạch công tác bận rộn, ba mươi tuổi còn chưa tính có con, bởi vậy liền nhận nuôi một đứa trẻ có ba mẹ ly hôn, không ai nuôi nấng trong họ hàng. Mẹ Cố lúc ba mươi lăm tuổi lại có Cố Nguyên Bạch, cùng ba Cố suy đi tính lại, xác định có đủ khả năng sinh được liền quyết định giữ lại đứa nhỏ này. Bởi vậy trên Cố Nguyên Bạch còn có một vị anh họ được nuôi trong nhà. Đây cũng là lý do chủ yếu khiến cho Cố Nguyên Bạch đời trước dám chơi các loại hình vận động mạo hiểm. Anh cả tính cách trầm ổn, lớn hơn Cố Nguyên Bạch mười mấy tuổi, ba mẹ trong nhà coi Cố Nguyên Bạch là con trai, vị anh lớn này cũng coi Cố Nguyên Bạch không khác gì con trai mình. Trong nhà ai nấy tuy đều bận rộn công tác, rất ít khi tụ họp như những gia đình bình thường, nhưng lại rất quan tâm đến nhau. Rất nhanh, người nhà của Cố Nguyên Bạch liền phát hiện ra chuyện yêu đương của hắn. Ba mẹ Cố đều là người ổn trọng, cũng tương đối cởi mở. Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày con trai nhỏ của mình thích đàn ông, ba Cố cả ngày cau mày, đến lúc thấy Cố Nguyên Bạch mới chậm rãi giãn ra một chút. "Ba, mẹ," Cố Nguyên Bạch tiến lên ôm ba mẹ mình, lại ôm anh lớn, "con rất nhớ mọi người." Biểu cảm chân tình tha thiết, làm ba người đều không khỏi mỉm cười. Cố Nguyên Bạch ngồi xuống một bên sofa, mẹ Cố ngồi bên cạnh, vỗ cánh tay hắn, "Cơm vẫn chưa nấu xong, có muốn đi nghỉ ngơi trước không?" "Dạ," Cố Nguyên Bạch nói, "con đi tắm trước đây ạ." Đứng lên, nhìn về phía anh lớn, nhướn mày nói: "Anh, lại đây nói chuyện chút." Anh cả không khỏi nghe lời đứng lên, "Được." Chờ hai anh em bọn họ đi rồi, ba Cố không khỏi bật cười, "Nhìn mới thấy, sao thằng cả ở trước mặt thằng út còn nghe lời hơn cả lãnh đạo nó thế không biết?" "Đừng nói linh tinh." Mẹ Cố trừng mắt nhìn ông một cái, "Tôi đi xem canh nấu xong chưa, lát thằng cả đi ra, ông nhớ vào nói chuyện với thằng út đấy." Cố Nguyên Bạch dẫn anh cả về phòng mình, tìm quần áo trong tủ, "Anh nói cho ba mẹ đấy à?" Anh cả lập tức giải thích, "Không phải, là bạn của chú nhìn thấy mày với người kia vào khách sạn." "Đừng khẩn trương," Cố Nguyên Bạch buồn cười quay đầu lại nhìn hắn, "em đâu có trách anh, sao càng làm quan to lá gan lại càng nhỏ vậy hả?" Anh cả nghẹn lời, "Sao mày càng ngày càng ngỗ nghịch thế nhỉ." Cố Nguyên Bạch cùng anh cả tình cảm rất tốt, khi còn nhỏ ba mẹ bận rộn, anh cả sợ bảo mẫu trong nhà không chu đáo, mỗi ngày tan học về đều nghiêm túc rửa tay sạch sẽ tự mình kiểm tra bình sữa và tã của em trai nhỏ, nhiều năm như vậy, anh cả tuy rằng chưa kết hôn, nhưng đã nghiễm nhiên coi Cố Nguyên Bạch như con trai của mình. Chỉ là ngày thường không dám nói, không thể tranh con trai với chú dì được. Chính là bởi vì quan hệ với anh cả rất tốt, cho nên Cố Nguyên Bạch mới có thể ôm chút hy vọng với Hòa Thân Vương sau khi mới xuyên không, mong rằng cùng là huynh đệ nhận nuôi, Hòa Thân Vương có thể giúp đỡ một chút trong lúc hắn đối phó với Lư Phong. Thế nhưng một phong mật thư trăm cay ngàn đắng mới gửi được ra ngoài, lại giống như đá rơi xuống đáy biển không được đáp lại dù chỉ một chút, lòng Cố Nguyên Bạch khi đó đối với Hòa Thân Vương lạnh lẽo hẳn. Cũng bởi vì điểm này, cho nên sau khi hắn phát hiện Hòa Thân Vương có ý đồ xấu với mình mới có thể tức đến sùi bọt mép như vậy, tình cảm của tiểu hoàng đế cộng với cả tình cảm của chính bản thân với anh cả trong ký ức, gần như bị Hòa Thân Vương làm cho ghê tởm đến buồn nôn. "Lát nữa chắc là chú sẽ tìm mày nói chuyện đấy." Anh cả lo lắng sốt ruột, "Em trai, mày thật sự yêu đương với đàn ông hả?" "Thiên chân vạn xác." Cố Nguyên Bạch lấy quần áo xong, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá mời anh cả, "Làm điếu không?" Anh cả không tán đồng nhìn hắn: "Trẻ con trẻ cái hút thuốc cái gì." Cố Nguyên Bạch bật cười, "Đây không phải thuốc lá, là kẹo dạng thuốc lá, người yêu em làm đấy, ăn thử chút không?" Nhắc đến hai chữ "người yêu", đôi mắt sáng lấp lánh. Anh cả nghẹn một bụng, ăn kẹo cũng chẳng thấy ngọt, chỉ cảm thấy như kiểu con trai mình thật vất vả mới nuôi lớn được còn chưa kịp trộm cải trắng nhà người ta, đã bị người ta trộm đi mất. "Mày từ nhỏ đã có chính kiến, một khi đã hạ quyết tâm ai cũng không khuyên được, nhà chúng ta bối cảnh phức tạp, nhưng chỉ cần không làm chuyện gì vi phạm pháp luật, anh đều ủng hộ mày." Anh cả chua xót nói, "Chỉ là người khác dù sao cũng không giống chúng ta, cũng không biết sẽ chỉ trỏ mày thế nào." Hai ngón tay Cố Nguyên Bạch kẹp viên kẹo, chậm rãi bóc vỏ kẹo, "Đừng lo."
Hắn thoạt nhìn trấn định lại tự tin, tư thái như vậy dễ dàng trấn an anh cả, "Em đã có biện pháp rồi." Anh cả thật đúng là bình tĩnh hẳn, "Được rồi, nghỉ ngơi đi nhé." Người đi rồi, Cố Nguyên Bạch vào phòng tắm, vừa mở vòi hoa sen, Tiết Viễn liền gọi video tới. Cố Nguyên Bạch nhìn mình một hồi, đột nhiên gợi lên khóe môi, khoan thai đóng vòi hoa sen, bắt đầu xả nước xuống bồn tắm. Tiết Viễn đang ăn cơm, đến khi video được kết nối, một câu "Bảo bối" còn chưa kịp hô lên đã mắc lại trong cổ họng. Cố Nguyên Bạch vào bồn tắm ngay trước mặt y, đôi tay gác hai bên, thoải mái thở dài một hơi, khép hờ mắt, "Sao không nói lời nào?" Tiết Viễn ăn không nổi nữa, đột nhiên đứng dậy, che lại màn hình điện thoại đi thẳng vào nhà vệ sinh, đến khi một lần nữa cầm lên điện thoại, tròng mắt hướng thẳng về nơi đã bị che giấu, biểu tình lại tỏ ra đứng đắn, "Sao tắm sớm vậy?" "Mệt," Cố Nguyên Bạch chìm sâu vào trong nước, chỉ lộ ra từ phần cổ trở lên, "anh vẫn còn ở phòng làm việc à?" "Ừ....." Tiết Viễn hầu kết giật giật, dựa vào tường cởi lưng quần, "Bảo bối, không thể ngâm nước như vậy, ngồi dậy một chút." Cố Nguyên Bạch giống như thật sự bị y thuyết phục, hơi ngồi dậy một chút, xương quai xanh lộ ra, "Như vậy thoải mái hơn." Trên màn hình điện thoại nho nhỏ, mặt Tiết Viễn ghé vào càng lúc càng gần, thanh âm đè thấp, "Nguyên Bạch, cho anh nhìn chân em đi." Khóe miệng Cố Nguyên Bạch chợt lóe lên ý cười, thỏa mãn với sức hút của chính mình đối với người kia, "Không, em muốn tắm." Tiết Viễn bị châm lửa, đây đã không phải là lần đầu tiên, tiểu hoàng đế của y cứ luôn như vậy, chỉ lo đốt lửa chứ không chịu dập lửa, còn thích xem dáng vẻ gấp gáp nửa vời ấy của y. Điện thoại Cố Nguyên Bạch đột nhiên ting ting một tiếng, hắn lau tay mở ra xem, Tiết Viễn gửi cho hắn một bao lì xì 520, ghi chú: Bảo bối ngồi dậy đi. Cố Nguyên Bạch thu được hơn 500 tệ tiền bán thân, xấu xa ngồi dậy, Tiết Viễn lại liên tiếp gửi thêm mười bao lì xì nữa, rốt cuộc thấy được cả người hắn. Đến cuối cùng tắm xong, Cố Nguyên Bạch kiếm được gần một vạn, mũi Tiết Viễn ngứa ran, tiền còn sót lại đều nộp hết cho vợ, suýt chút nữa không nhịn được xấu hổ. Cố Nguyên Bạch vừa mặc quần áo vừa nói chuyện với y, "Đợi dịp nào đó, em dẫn anh về ra mắt." Tiết Viễn cả kinh, tâm tư lưu manh gì cũng đều bị dọa chạy, "Khi nào? Anh lập tức đi chuẩn bị quà." Cố Nguyên Bạch không nhịn được vui vẻ, "Làm gì sớm vậy được, nàng dâu xấu gặp cha mẹ chồng cũng phải đi từng bước, bây giờ còn chưa được, đợi đến tết sẽ xem xét." "Được," Tiết Viễn ôn nhu đáp lời, "anh nghe em." Gọi video lưu luyến không rời mãi mới tắt, Cố Nguyên Bạch sửa sang lại ống tay áo, thản nhiên gõ cửa phòng làm việc, chủ động đi tìm ba Cố. Ba Cố làm chính trị, hơn ba mươi tuổi dáng vẻ cũng đã như bốn năm chục tuổi, ngược lại đến khi bốn năm chục tuổi lại còn hăng hái hơn so với mấy năm trước. Uy nghiêm không lộ thanh sắc tích lũy sau nhiều năm công tác, cấp dưới đều sợ dáng vẻ nghiêm nghị của ông, nhưng gương mặt này ở trước mặt con trai nhỏ liền không dùng được. Ba Cố cùng Cố Nguyên Bạch hàn huyên hồi lâu, chờ đến khi mẹ Cố đi lên gọi bọn họ xuống ăn cơm, ba Cố mới phát hiện ra thời gian đã trôi đi. Ông bừng tỉnh tháo mắt kính, nhìn con trai nhỏ ánh mắt tràn đầy thưởng thức và nuối tiếc, "Nguyên Bạch, con có thể nghĩ lại không?" Cố Nguyên Bạch nở nụ cười, "Ba hỏi con ba lần rồi." Ba Cố phiền muộn, con trai so với lần trước gặp mặt trưởng thành hơn rất nhiều, cuộc nói chuyện lần này vốn là ông mở lời, cũng không biết từ khi nào đã bị con trai khống chế. Ngừng lại một chút, mới phát hiện một tiếng nói chuyện vừa rồi vậy mà ông chưa từng thả lỏng, tinh thần căng thẳng, thậm chí sau lưng còn toát mồ hôi. Tốc độ trưởng thành như vậy quá mức kinh người, nếu có thể đi lên con đường chính trị, ngoại trừ tuổi tác, còn ai có thể theo kịp nó? Nhưng con trai lại không muốn đi lên con đường này. Ba Cố tiếc nuối mà thở dài liên tục, "Thôi được rồi, ba cũng không ép buộc con, chỉ là nhà chúng ta bối cảnh đặc thù, không thể để cho người ta gièm pha, nếu không thì con với cậu bạn trai kia chuẩn bị chia tay đi là vừa." "Ba cứ nói thế," Cố Nguyên Bạch không lưu tình chút nào vạch trần ba mình, "ngoài miệng thì nghiêm khắc, còn không phải đã trộm đi hỏi thăm về đề xuất luật hôn nhân đồng tính sao?" Ba Cố sắc mặt biến đổi: "Nói bậy!" Cố Nguyên Bạch cười, đứng dậy mềm mỏng nói, "Đi thôi, ba. Lâu lắm rồi mới có bữa cơm gia đình, chúng ta cùng nhau làm mấy chén." Bà Cố hừ mạnh một tiếng, đứng dậy cùng hắn đi ra ngoài, "Gia đình bên kia thế nào? Ba nói cho con nghe, gia đình bên kia không thể có vết nhơ." "Anh ấy đáng thương lắm, giống anh cả con," Cố Nguyên Bạch quen thuộc nói, "gia đình đơn thân, bác gái nuôi anh ấy đến mười tám tuổi thì đi lấy chồng. Hiện tại chỉ có anh ấy một thân một mình, trong sạch, không có vết nhơ chính trị gì." Cố Nguyên Bạch dùng hết công phu, cuối cùng cũng làm người nhà mềm lòng, mẹ Cố mở kim khẩu, "Vậy cuối năm dẫn về đây cùng nhau ăn tết đi, đứa nhỏ này một mình lủi thủi, đúng là khiến người ta đau lòng." Ngày hôm sau, Cố Nguyên Bạch liền mang tin tức này tới cho Tiết Viễn. Người khác dù quen hay không thì đối với Tiết Viễn mà nói đều không quan trọng, nhưng đây là người nhà của Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn lấy ra một trăm hai mươi phần lực để đối đãi, ngay ngày hôm đó liền dẫn Cố Nguyên Bạch đi mua quần áo và quà để cuối năm về gặp ba mẹ. Cố Nguyên Bạch bị nhiễm thái độ trịnh trọng của y, giữa tháng chín lại thực sự nghiêm túc chọn lựa quần áo để mặc cuối năm, chờ đến khi từ trung tâm thương mại đi ra mới thấy không đúng, "......" Này không phải sớm quá à? Trạng thái phấn khởi của Tiết Viễn bảo trì như vậy hết một tuần, có đôi khi Cố Nguyên Bạch nửa đêm đi vệ sinh, còn nhìn thấy y ở mép giường đang thở hổn hển tập hít đất để phát tiết tinh lực.
Dáng vẻ gợi cảm nhất của Tiết Viễn chính là lúc ẩn nhẫn ham muốn hoặc khi cả người mướt mồ hôi, Cố Nguyên Bạch mỗi lần nhìn thấy y như vậy, đều không nhịn được tiến lên trêu chọc một chút. Sau đó không ngoại lệ, bị tên cầm thú tràn đầy tinh lực ấy ăn sạch từ đầu đến đuôi. Trước Lễ Giáng Sinh, Tiết Viễn thuê một căn hộ nho nhỏ, cùng Cố Nguyên Bạch bắt đầu những ngày ở chung không biết xấu hổ. Tình lữ thời hiện đại có thể thoải mái ở chung một chỗ, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Bọn họ thứ bảy sẽ ngồi trên sofa cùng nhau xem phim, nhưng thường là xem một chút đã lăn vào nhau, củi khô lửa bốc cháy bừng bừng. Cố Nguyên Bạch có đôi khi cảm thấy không ổn, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng hư thận, Tiết Viễn liền cố ý nói bên tai hắn: "Bảo bối, chẳng lẽ em không muốn làm trên đỉnh núi tuyết sao? Không muốn làm trên máy bay, trên biển rộng sao? Chúng ta hiện tại làm nhiều một chút, luyện được độ bền, về sau chỉ việc sướng thôi." Cố Nguyên Bạch trợn trắng mắt. Anh im mẹ đi. Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc tới ngày gặp mặt cuối năm. Tiết Viễn 5 giờ sáng đã rời giường tắm rửa cạo râu, 7 giờ ôm vợ đang khổ sở tới phòng vệ sinh, nhẹ giọng dỗ dành, "Bảo bối, 7 giờ rồi, dậy thôi nào." Cố Nguyên Bạch bơ phờ nắm lấy bàn chải trong tay, máy móc mà đánh răng. Tiết Viễn nhìn hắn thế nào cũng thấy đáng yêu, thò lại gần hung hăng hôn lên má một cái, đi ra ngoài làm cơm sáng. Hẹn với ba mẹ 10 giờ sáng, hai người 8 giờ đã quần áo chỉnh tề ra cửa. Cố Nguyên Bạch lái xe, nhìn mấy cửa hàng đóng chặt cửa hai bên đường, "Mỗi năm hai ngày này trên đường đều vắng tanh." Tiết Viễn ngồi thẳng lưng, vẫn còn đang sửa sang lại cà vạt, "Đúng vậy, đều về nhà ăn tết." Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn y, buồn cười nói: "Đừng giày vò cà vạt đáng thương của anh nữa, chỉnh tề lắm rồi." Tiết Viễn không tin, "Thật không?" "Thật," Cố Nguyên Bạch huýt sáo, lộ ra một nụ cười tiêu sái làm Tiết Viễn không nhịn được muốn tiến lên hôn một cái, "nam nhân của em thật soái." Tiết Viễn nhẫn nhịn, nhớ kỹ quy củ lái xe, "Cảm ơn bảo bối." Xe một đường đi thẳng tới khu ba mẹ Cố Nguyên Bạch ở, khu này an ninh nghiêm ngặt, xe từ bên ngoài không thể đi vào, Cố Nguyên Bạch gửi xe ở bãi đỗ ven đường, dẫn theo Tiết Viễn vào đăng ký. Chờ đội quân nhân được trang bị đầy đủ kiểm tra thân phận và đồ vật mang theo xong, mới có thể đi bộ tới nhà Cố Nguyên Bạch. Sau một loạt thao tác, Tiết Viễn cảm thấy may mắn, "May mà đi sớm." Cố Nguyên Bạch cười cười, đang muốn trêu ghẹo dáng vẻ khẩn trương của y, trên trán chợt lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, bông tuyết màu trắng tung bay giữa không trung. Tuyết rơi. Không khí vào đông se lạnh trong lành, bông tuyết lớn nhỏ theo gió bay giữa không trung. Cổ bỗng ấm áp, Cố Nguyên Bạch hoàn hồn, Tiết Viễn quấn cho hắn một cái khăn quàng cổ màu đỏ đậm. "Vậy mà anh mua nó thật," Cố Nguyên Bạch lẩm bẩm, "màu này già lắm." "Một chút cũng không già." Tiết Viễn nghiêm túc phản bác, cũng quàng cho mình một cái khăn quàng cổ màu đỏ, "Đẹp." Cố Nguyên Bạch nhìn dáng vẻ ngập tràn hương sắc của y, không khỏi cong môi cười. Tiết Viễn nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, "Thật ra...... anh còn mua một thứ khác nữa." Cố Nguyên Bạch trong lòng dường như có linh cảm, hắn khẩn trương mà liếm môi, "Cái gì?" Ngón giữa tay trái đột nhiên bị xỏ vào một thứ gì đó lành lạnh. Tiết Viễn hôn hắn, giữa môi răng nỉ non, "Đầu tiên là nhẫn đính hôn, sau này sẽ thêm nhẫn cưới." Cố Nguyên Bạch liên tục vuốt ve nhẫn, không tự chủ được mà cười, không cách nào áp chế: "Được." Tiết Viễn không ngừng nói: "Nguyên Bạch, anh yêu em." Cố Nguyên Bạch ôm lấy đầu y, áp lên trán, "Ừm, em biết." Hắn càng cười tươi hơn, hai mái đầu cọ cọ, "Em cũng vậy." Cách đó không xa, bởi vì lo cho Cố Nguyên Bạch mà cùng nhau đến đón người, ba Cố và anh cả: "......" Biểu tình hơi hơi vặn vẹo. ________________ *Tác giả có lời muốn nói: Cái nhìn chết người của hai ông bố——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]