Cửa lớn của Hòa Thân Vương phủ đóng chặt, Cố Nguyên Bạch được đỡ xuống xe ngựa, sai người đi gõ cửa.
Trước cửa vương phủ có hai bức tượng sư tử bằng đá, Cố Nguyên Bạch còn nhớ tòa vương phủ này là lúc trước y ban thưởng xuống, diện tích vô cùng rộng lớn. Ở xung quanh chính là các tông thân quyền quý. Cố Nguyên Bạch trói buộc hạn chế tông thân rất gắt gao, bởi vì y không muốn xuất hiện mấy chuyện mất mặt như kiểu “Bao Chửng” trảm hoàng thân quốc thích. (Đoạn này tui khum hiểu lắm nên tui tui sẽ để đoạn gốc ở cmt, bạn nào biết thì giúp tui với nha T^T)
Trên con đường an tĩnh, sạch sẽ quyền quý này, thân phận của Hòa Thân Vương là tôn quý nhất.
Thị vệ gõ gõ cửa lớn, thanh âm của người gác cổng từ xuyên qua khe vang lên: “Thân thể vương gia không khỏe, gần đây không tiếp khách, chư vị mời về cho.”
Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: “Phá cửa ra.”
Thị vệ phía sau vọt người tới, Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu “Hòa Thân Vương phủ” bên trên, bốn chữ rồng bay phượng múa như muốn bay ra khỏi bảng hiệu. Người gác cửa kinh hô một tiếng, Cố Nguyên Bạch vừa lấy lại tinh thần đã thấy cửa lớn bị phá ra rồi, người gác cổng té lộn nhào vội vàng chạy vào trong.
Cố Nguyên Bạch phất tay tay, xoay người tiếp tục đi vào. Y muốn giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho Hòa Thân Vương nên dẫn người đứng chờ ở ngay cửa phủ, Điền Phúc Sinh lấy một chiếc ghế dựa ra cho y ngồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/981142/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.