Độc nhãn lang từ trong hôn mê tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên chính là siết chặt cơ thể, lông toàn thân dựng đứng, làm ra bộ dáng vô cùng hung ác.
Nhe răng nhếch miệng, mắt lộ hung quang.
Khi những từ ngữ này hiện lên trên người độc nhãn lang, Ellen rốt cục nhận ra, đây tuyệt đối không phải dáng vẻ của một con chó làm được.
Đáng sợ nhất là, cho dù con sói này gầy đến da bọc xương, thậm chí đứng cũng không vững.
Nhưng khí thế vẫn dọa tới Ellen.
Cậu theo bản năng lùi lại vài bước, lại đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của mình thật sự không đủ đàn ông, lập tức lấy hết can đảm ưỡn ngực, làm ra bộ dáng không sợ hãi.
Độc nhãn lang nhìn quanh bốn phía, đặc biệt là nhìn chằm chằm nhân loại xa lạ trước mắt.
Cuộc sống lang thang mấy ngày nay đã khiến nó bắt đầu đề phòng nhân loại.
Nhưng nó nhận ra thương thế của mình đã được chữa trị.
Nó lập tức hiểu ra điều gì.
Lập tức thu lại bộ dáng nhe răng trợn mắt đầy hung hãn.
Cho dù thoạt nhìn vẫn cực kỳ khó tiếp cận.
Nhưng đối với Ellen mà nói, đây đã là tín hiệu nhắc nhở từ nguy hiểm chuyển thành an toàn.
Cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Độc nhãn lang cẩn thận nhảy khỏi giường bệnh, cho dù vì vậy mà miệng vết thương bị rách ra, cũng vẫn không có bất cứ phản ứng nào, nó ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Ellen, rồi lại nhìn về phía bác sĩ Hứa, nhẹ nhàng tru lên một tiếng.
bác sĩ Hứa nhìn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/524946/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.