Nhưng cậu vẫn cố gắng sống sót.
Và lớn lên.
Tuy cuộc đời không sáng chói, thậm chí cực kỳ hèn mọn.
Nhưng ít ra ở xóm nghèo, cậu đã không còn cần giống như trước đây, sống đến hèn mọn hạ tiện.
Ellen giây phút đó động lòng trắc ẩn.
Khiến độc nhãn lang vốn kề cận tử vong, có cơ hội sống sót.
Bác sĩ Hứa định đóng cửa lại, thái độ vô cùng ác liệt, hùng hổ nói: "Cút cút cút, thằng nhãi ranh, đừng hi vọng ta sẽ cứu con chó hoang này."
Ông ngay cả người cũng lười cứu.
Huống chi là một con chó.
Nhưng Ellen lại tay lanh mắt lẹ lấy chân chèn ở cửa, ngăn cản động tác của bác sĩ, cầu xin: "Bác sĩ Hứa, cầu xin ngươi, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu nó! Nếu ngươi cứu nó, ta biết ơn ngươi cả đời, làm trâu làm ngựa cũng được!"
Đối mặt với thái độ hoàn toàn khác xưa của thằng nhãi ranh.
Bác sĩ Hứa vẫn mặt đầy không kiên nhẫn, chỉ nhìn ánh mắt tràn ngập cầu xin của Ellen, tức đến run râu, trong lòng không ngừng chua lòm, lại mắng tiếp: "Thằng nhãi ranh, năm đó ta cho ngươi không ít đồ ăn, cũng coi như là nửa ân nhân cứu mạng của ngươi, sao cũng không thấy ngươi ăn nói khép nép cảm ơn ta chứ?"
Nếu không phải ông thường xuyên đem đồ ăn thừa của mình tiếp tế cho thằng ranh con này.
Chỉ sợ cậu đã sớm chết đói đầu đường.
Một thằng nhãi ranh, sao có thể tiếp tục tồn tại ở cái xóm nghèo ăn thịt người này chứ?
Còn không phải là dựa vào mình lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/524945/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.