Edit: Bilun
Triệu Lợi Binh rời đi.
Sói bạc ngây ngốc đứng tại đó, có vẻ cực kỳ an tĩnh.
Tựa hồ đang hoài nghi lang sinh.
Giờ phút này Quý Vô Tu ghé vào trên tảng đá lớn phơi nắng, vì cứ cách ba ngày y lại phải xuống sông tắm, để tránh cho bộ lông màu trắng của mình bị đen và bẩn, làm giảm giá trị nhan sắc của y.
Chờ tới khi lông ở sau lưng trở nên xõa tung mềm mài, y mới chậm rãi xoay người phơi bụng.
Ánh mặt trời khiến gấu trúc mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Quý Vô Tu cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, nhưng vẫn không ngăn cản được cơn buồn ngủ ập tới.
Hệ thống ở bên cạnh xúi giục nói: [Ký chủ, muốn ngủ thì cứ ngủ đi.]
Quý Vô Tu lẩm bẩm vài câu nói mê, ý thức hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Mà sói bạc vẫn ngồi ở chỗ kia, mặt nghiêm túc tự hỏi lang sinh.
Tới xế chiều, Quý Vô Tu mới từ từ tỉnh lại, lại phát hiện sói bạc vẫn còn đang trầm tư.....
Quý Vô Tu vô ngữ giật giật khóe miệng.
Sói bạc liếc nhìn Quý Vô Tu một cái, lập tức uể oải nằm sấp xuống, âm thầm quyết định lần sau không bao giờ để nhân loại kia tới gần mình nữa.
*******
Nhưng mà ngày hôm sau, khi Triệu Lợi Binh lộ ra nụ cười dịu dàng, vẫy vẫy tay với sói bạc.
Sói bạc thờ ơ, thậm chí thờ ơ lạnh nhạt.
Nó âm tâm nói với bản thân tuyệt đối không đi qua, phân rõ giới hạn với nhân loại.
Triệu Lợi Binh thấy thế, dứt khoát giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dua-vao-ban-manh-de-thang-cap/524841/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.