Chương trước
Chương sau
"Vậy các ngươi có nghĩ đến chuyện, nàng không phải là thượng phẩm cũng không phải cực phẩm. Mà là linh căn trong truyền thuyết..." Chúc Ưu miễn cưỡng thu lại biểu tình, bình tĩnh nói: "Thiên phẩm."

Tâm trạng lúc này của nàng rất phức tạp.

Kia chính là thiên phẩm đó, lúc trước Nguyệt Thanh Tông nghĩ như thế nào, mà lại dễ dàng thả chạy mất vậy?

Diệp Thanh Hàn: "Ta cũng nghĩ vậy." Lúc trước, khi hắn độ kiếp, nàng đã đến tham gia chung, không những tham gia mà còn giúp hắn chia sẻ phần lớn lôi kiếp.

Khi đó hắn đã nghĩ đến khả năng này.

Nhưng không cơ hội để xác thực suy đoán của mình, hắn cũng không thể nào lôi kéo Diệp Kiều rồi ấn tay nàng lên đá thí nghiệm để tra hỏi.

Tu sĩ bên ngoài đều biết thân biết phận mà tránh qua một bên, giữa không trung thiên lôi không ngừng đánh xuống, căn bản không chừa cho người ta một giây để thở.

Giống như bị điên mà nhắm vào Diệp Kiều ở trong bí cảnh đánh xuống.

Ban đầu bọn họ còn có chút khiếp sợ, nhưng sau đó bản thân mỗi người còn lo cho mình chưa xong, bởi vì thiên lôi này, nó sẽ lan đến người bên ngoài, cho dù không phải trực tiếp đánh bọn họ, nhưng dư chấn của nó cũng khiến những tu sĩ có tu vi thấp chịu không nỗi.

Mắt thấy trường hợp đã có chút mất khống chế, tông chủ Vấn Kiếm Tông nhíu mày, nhanh chóng đứng ra chủ trì đại cục, "Vân Ngân."

"Thiết lập kết giới."

Vân Ngân thấy thế liền hờ hững đứng lên, hắn đứng chắp tay, phù ấn lóe sáng xuất hiện để bày trận, khởi động một lớp kết giới bảo vệ tu sĩ ở bên trong, tránh dẫn đến cục diện cả tập thể vắt chân lên cổ chạy tán loạn vì bị thiên lôi lan đến.

Tâm trạng Vân Ngân cũng rất phức tạp, hắn sống hơn phân nửa cuộc đời chưa từng gặp qua lôi kiếp của Kim Đan Kỳ nào lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, phải cần đến hắn tự mình đứng ra lập trận.

"Diệp Kiều thật sự không có việc gì ư?" Minh Huyền dán mặt lên kết giới, lo lắng sốt ruột, tuy rằng biết rõ nàng có thể hấp thu, nhưng tình cảnh hiện tại vẫn rất dọa người.

"Không cần lo lắng." Tiết Dư bình tĩnh nói, cũng giống Minh Huyền nhìn vào bí cảnh không chớp mắt, "Đứa gặp chuyện phải là bí cảnh mới đúng."

Hy vọng bí cảnh sẽ ổn.

Trường Minh Tông biết rõ sự tình, nhưng người bên ngoài lại không, chỉ biết Diệp Kiều là một sinh vật rất ngoan cường, ngay cả dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc vẫn có thể ung dung tự tại, sống rất dai.

Nhưng hiện tại tình huống này lại khác.

Dưới chân lôi kiếp, vạn vật đều như con kiến.

Lôi kiếp kia, so với của Diệp Thanh Hàn còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Rõ ràng đây không phải lôi kiếp mà là chuyển kiếp.

"Loại tình huống này, một là linh căn hơn cả cực phẩm, hai là do chọc giận thiên đạo, nhưng cũng có thể là..." Dừng một chút, trưởng lão thấp giọng nói: "Cả hai."

Uy lực chồng lên nhau, đừng nói là một Kim Đan, mà ngay cả Hóa Thần cũng có khả năng chống đỡ không nổi.

Một câu của hắn. Như là một hòn đá nhỏ khiến cho cả mặt hồ dậy sóng.

Trên cực phẩm, chỉ còn lại thiên phẩm.

Ánh mắt của mấy trưởng lão ở tông khác đều đồng thời tối xuống, nếu Diệp Kiều có thể sống sót đi ra, thì Trường Minh Tông kia xác thật đã nhặt được bảo vật rồi.

Thiên linh căn ai mà không muốn?Nếu có thể, lúc này ai cũng muốn tóm Diệp Kiều đi ra, nói không chừng còn có cơ hội tóm nàng qua nhà mình luôn.

Nhưng lôi kiếp này, Diệp Kiều chỉ mới Kim Đan thì lấy cái gì để chống đỡ đây?

Dựa vào kinh nghiệm thấy Diệp Kiều bị thiên lôi đánh mấy lần trước đó, thì ba ngày chưa chắc đã xong đâu, đến lúc đó sẽ xuất hiện hai khả năng, một là lôi kiếp đánh hỏng bí cảnh, hai là bí cảnh đạp Diệp Kiều ra ngoài.

Nhưng vấn đề là, bí cảnh có thể kiên trì đợi đến ngày thứ năm để đạp nàng ra được không.

Cục diện giờ khắc này đã thay đổi, Diệp bị nhắm vào Kiều như một ông già nằm trên mặt đất, trên không trung thì lôi kiếp mỗi lần đánh xuống đều phải xé rách bí cảnh, sau đó mới chuẩn xác đánh nàng.

Diệp Kiều run rẩy mi mắt, thiên lôi luôn nhắm chuẩn từng milimet đánh xuống người nàng, khi đó kinh mạch sẽ được loại bỏ tạp chất, lục phủ ngũ tạng lại bị hung hăn nghiền nát, tuy tốc độ tự lành của tu sĩ rất nhanh, nhưng vẫn rất đau.

Lôi kiếp đánh xuống càng nhanh, toàn bộ bí cảnh cũng đến bờ vực hư hỏng càng nhanh, Diệp Kiều đã nhận ra sự xao động vặn vẹo của nó, nàng bình tĩnh nằm trên đất, vẫn còn có tâm tư tặng cho bí cảnh một ngón giữa.

A a a. Đam Mỹ Hài

Bí cảnh tức điên rồi.

"Ngươi cút đi."

"Cút khỏi bí cảnh của ta đi!!"

Giọng nói của bí cảnh vẫn còn mang tính trẻ con.

Diệp Kiều vô tội: "Nhưng mà, thẻ thân phận của ta nát rồi."

"Ngay từ đầu không phải ngươi muốn ta ở lại sao?" Nàng bình tĩnh: "Có lẽ ta sẽ ở đây cho đến khi lôi kiếp kết thúc."

Bí cảnh tức giận đến mức hết tan rồi tụ lại, đợi lôi kiếp kết thúc? Liệu nó còn sống nổi không!

Nhưng lúc này muốn đạp cũng đạp không được, thiên lôi thì không ngừng đánh xuống, nó muốn đến gần nàng còn không có cơ hội, chứ đừng chi nói đến việc đạp nàng bay ra khỏi đây.

Vốn dĩ các trưởng lão còn cho rằng Diệp Kiều sẽ chống đỡ không nổi đến ngày mai, nhưng sau đó lại dần phát hiện ra một chuyện thần kì, "Hình như con nhóc này, vẫn ổn thì phải?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.