Chương trước
Chương sau
Đang lúc Minh Huyền xem đến nhập thần, bên tai truyền đến tiếng của Diệp Kiều.

"Mau đi theo Diệp Thanh Hàn nhặt của hời."

Hắn phát ngốc hỏi: "Nhặt thế nào?"

Diệp Kiều vừa ném cây gậy cho đại sư huynh, thở hổn hển mấy hơi, lập tức bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ: "Sau, sau khi Diệp Thanh Hàn vung kiếm thì sẽ ra sao? Vào lúc hắn đánh yêu thú, huynh ở phía sau xuất kỳ bất ý đánh chết yêu thú trước hắn, như vậy là số lượng yêu thú đó sẽ tính cho chúng ta."

Minh Huyền ngây người một lúc, mới bừng tỉnh đại ngộ: "Đại sư, ta hiểu rồi."

Thì ra còn có thể như vậy.

Sau khi được đề điểm, Tiết Dư cùng Minh Huyền vội vàng dán một tấm ẩn nấp phù lên người, khẽ đi theo phía sau đệ tử Vấn Kiếm Tông, Diệp Thanh Hàn đả thương một con yêu thú, bọn họ sẽ nhanh chân không biết xấu hổ chạy tới bổ đao. Lúc này Diệp Thanh Hàn không rảnh chú ý tới chung quanh, căn bản không biết có hai tên đệ tử Trường Minh Tông không biết xấu hổ đang lén lút nhặt của hời sau lưng mình.

Trước khi Diệp Kiều tới, Tiết Dư cùng Minh Huyền là hai thân truyền có quan hệ tốt nhất Trường Minh Tông, hai người thường xuyên chơi cùng nhau, vì vậy trình độ phối hợp cũng rất ăn ý. Minh Huyền kẹp bùa chú trên đầu ngón tay, khởi động trận pháp, tránh bị yêu thú đánh lén. Tiết Dư lại càng dứt khoát. Hắn trực tiếp cầm lấy đan lô đập xuống, từng nhát vô cùng tinh chuẩn.

Minh Huyền nhìn Tiết Dư ngày xưa ôn ôn nhu nhu, bây giờ như phát rồ vác đan lô điên cuồng đập yêu thú, lâm vào trầm mặc. Hắn và Tiết Dư có thể chơi cùng nhau chủ yếu vẫn là bởi vì tính tình Tiết Dư khá tốt. Cùng có xuất thân từ tám đại gia tộc, Tiết Dư không có lực sát thương, hắn nhiều lắm chính là luyện luyện đan, không bạo lực giống như đám kiếm tu. Hiện tại thì hay rồi. Minh Huyền cũng đang lo lắng về sau có nên cách xa Tiết Dư một chút hay không, vạn nhất ngày nào đó hắn không cao hứng, lại lấy đầu mình ra làm cầu đá thì phải làm sao bây giờ.

Tiết Dư sau một phen đập yêu thú, sáp lại gần Minh Huyền hỏi: "Ngẩn người làm gì thế?"

Minh Huyền liên tục tạo thủ ấn, nổ bay mấy đầu yêu thú bị thương, thấy thế vâng vâng dạ dạ lắc đầu: "Không có gì."

Diệp Kiều chú ý tới hai sư huynh nhà mình đang nhặt của hời, lúc truyền gậy cũng cố ý cách bọn họ xa một chút. Vì thế Vấn Kiếm Tông cùng Thành Phong Tông bị yêu thú công kích lại càng thảm hại hơn.

Nhìn nhóm kiếm tu bay tới bay lui, Minh Huyền vô cùng nhẹ nhàng suy nghĩ, cứ để cho đám người đó đánh đi thôi, hai người bọn họ cứ đáng khinh ở phía sau nhặt của hời cũng khá tốt.

Trên ngọc giản, Trường Minh Tông đội sổ, con số vốn không hề dao động hiện tại lại đang điên cuồng dâng lên.

Tốc độ của Chu Hành Vân nhanh hơn rất nhiều so với các sư đệ sự muội, cho nên hắn cầm cây gậy trong tay, chuyên chọn nhóm Vấn Kiếm Tông mà phi tới. Chờ Diệp Thanh Hàn phát giác ra chỗ không thích hợp, chém ra một kiếm đẩy lùi đợt tấn công của yêu thú, Chu Hành Vân đã sớm đã chạy không còn bóng dáng.

Huyệt thái dương của Diệp Thanh Hàn nhảy nhảy, biểu tình trên mặt không chịu khống chế mà trở nên vặn vẹo. Tốc độ nhanh không thắng nổi sao? Còn nữa, Chu Hành Vân cũng đi theo những người đó xem náo nhiệt cái gì vậy chứ!

* * *

Ở một đầu của bí cảnh, Tô Trạc nhìn số lượng yêu thú của các tông trên ngọc giản dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà tăng lên, còn lộ vẻ nghi hoặc: "Bọn họ tìm được yêu thú ở đâu vậy?"

Trường Minh Tông vẫn luôn ổn cư ở vị trí đếm ngược, thế nhưng loáng thoáng đã có xu hướng muốn vượt qua bọn họ.

Tô Trạc cảm thấy cứ như vậy thì không tốt lắm, nhưng đại sư huynh không biết vì nguyên nhân gì, ngày đầu tiên đã bị đào thải, tiểu sư muội cũng không thấy bóng dáng, chỉ có hắn cùng hai sư huynh khác, vì tìm kiếm sào huyệt yêu thú, bọn họ đã mệt chết mệt sống chạy đến mỗi một vị trí trên bản đồ. Kết quả phát hiện đều trống rỗng. Giống như chỉ trong một đêm, tất cả yêu thú trên nhân gian đều đã bốc hơi.

Người xem cũng lo lắng theo: "Ngu ngốc, đi tìm Diệp Kiều a."

"Yêu thú đều bị nàng lôi đi rồi."

"Cứ tiếp tục thế này, ta cảm thấy Nguyệt Thanh Tông sẽ nguy hiểm mất."

Bảng xếp hạng trên ngọc giản lấy tốc độ khủng bố mà thay đổi, trước mặt Vấn Kiếm Tông giết được 5000 yêu thú, Thành Phong Tông 3000, Nguyệt Thanh Tông 700, Bích Thủy Tông 600. Mà Trường Minh Tông vẫn luôn bảo trì ở vị trí đếm ngược, ngắn ngủn một ngày thời gian đã chạy thẳng đến vị trí số 3.

Bích Thủy Tông vận khí còn tốt, trên đường gặp được không ít yêu thú, bọn họ cũng không có đệ tử bị loại trừ cùng mất tích, năm người cùng nhau đi trong bí cảnh, toàn bộ hành trình khá là thuận lợi.

Miểu Miểu nhìn nhìn xếp hạng, lẩm bẩm: "Trường Minh Tông thế mà đã đứng ở vị trí số 2 rồi."

Bích Thủy Tông ổn định ở vị trí thứ 4. Mà Nguyệt Thanh Tông lại không biết tình huống như thế nào, thế nhưng đã trở thành tông môn xếp chót.

* * *

Cùng với Truyền Tống Trận sáng lên, năm ngày thời gian vừa hết, tất cả đệ tử thân truyền đều bị đưa ra ngoài.

Sau khi trận đầu kết thúc, điểm tích lũy của năm tông cũng đã có. Vấn Kiếm Tông 200 điểm. Trường Minh Tông 100. Thành Phong Tông 100. Bích Thủy Tông 50. Nguyệt Thanh Tông 0.

Xếp hạng này làm Tiết Dư cùng Minh Huyền đều nhẹ nhàng thở ra, tổ đội hai kẻ nhặt của hời liếc nhau, vui sướng vỗ tay.

Người buồn vui trên đời đều không giống nhau, nhìn Nguyệt Thanh Tông xếp hạng bét, đoàn người trừ bỏ Vân Thước, sắc mặt đều vô cùng khó coi, vinh dự của tông môn vẫn phải có, nhưng xếp ở vị trí cuối bảng như vật, chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

Lúc Diệp Kiều đi ngang qua Nguyệt Thanh Tông, dừng một chút, dưới chân bắt đầu chậm rãi gõ nhịp. Ôi chao. Chơi thật vui!

Sắc mặt năm người Nguyệt Thanh Tông đều đồng thời thay đổi.

Tống Hàn Thanh ngữ khí lành lạnh: "Ngươi đang trào phúng chúng ta?"

"Không có a." Diệp Kiều giống như không có việc gì ngửa đầu: "Ta cao hứng chúc mừng, không được sao?"

"Vậy hắn thì sao?"

Minh Huyền không chút để ý dùng chân gõ nhịp: "Ta cũng cao hứng."

Chu Hành Vân trầm mặc, nhìn bọn họ ăn nói nhất chí, lời ít mà ý nhiều: "Cao hứng."

Mắt thấy Tống Hàn Thanh còn định nói thêm gì đó, lập tức có fans của Trường Minh Tông phụ họa theo:

"Này, này, này, Trường Minh Tông chúng ta chính là đệ nhị đấy, cao hứng một chút thì có làm sao?"

"Đúng đúng đúng, cái gì mà trào phúng, các thân truyền của chúng ta chỉ là cao hứng mà thôi!"

"Nguyệt Thanh Tông các ngươi quản thiên quản địa còn quản được người ta cao hứng sao?"

"..."

Tống Hàn Thanh rốt cuộc ý thức được không nói lại bọn họ, chỉ đành nghẹn khuất câm miệng.

Diệp Thanh Hàn lấy được vị trí đệ nhất cũng thực nghẹn khuất, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Kiều, đối diện với điệu bộ thong thả, ung dung cùng nụ cười mỉm gợi đòn của thiếu nữ, đại khái là muốn nhắm mắt làm ngơ, quay đầu nói với các sư đệ sư muội: "Chúng ta đi."

"Tuy rằng Vấn Kiếm Tông là đệ nhất, nhưng sao ta lại cảm thấy họ lấy được vị trí đệ nhất còn không vui vẻ bằng Trường Minh Tông nhỉ?"

"Ta thấy Diệp Thanh Hàn là tự bế đi."

Tông môn xếp hạng thứ 2 lại nổi bật hơn cả tông môn đứng đầu, thật đúnglà lần đầu tiên thấy được ở Tu chân giới.

"Nhiều năm như vậy, bởi vì thực lực của thân truyền Vấn Kiếm Tông mạnh mẽ, nội ngoại môn đệ tử đều cuồng tu luyện đến mức cha mẹ đều không quen biết, lần đầu va phải tấm ván sắt, không tự bế mới là lạ."

"Các ngươi cá cược cho nhà nào?"

"Ta cược cho Vấn Kiếm Tông."

"Thành Phong Tông."

"Nguyệt Thanh Tông, phù tu vẫn rất mạnh."

Lập tức trên khán phòng có người lí nhí nói: "Nếu các ngươi đều cược cho tông môn khác, vậy ta đây liền đặt cho Trường Minh Tông."

Tổng cộng một vạn cái ghế, có thể tới quan chiến đều là các tu sĩ thế gia có kiến thức rộng rãi, hoặc tán tu có bản lĩnh. Vô dụng hơn thì cũng là những đại thiếu gia, tiểu thu giới Tu chân đến xem náo nhiệt, nói cách khác, bọn họ đều không thiếu tiền. Một người lại cược cao hơn một người.

Vốn dĩ không có ai cược cho Trường Minh Tông, nhưng trải qua bí cảnh vừa rồi tẩy lễ, bọn họ không khỏi tự hỏi, có phải cũng nên cược chút linh thạch cho Trường Minh Tông hay không?

"Nhìn đi nhìn lại, ta đây vẫn xem trọng Vấn Kiếm Tông?"

"Vậy các ngươi từ từ xem, ta đi cược cho Trường Minh Tông trước đã, quá mấy ngày nữa cá cược sẽ kết thúc."

"..."

Chung quanh nghị luận không dứt, Vân Ngân đột nhiên đứng lên, trong lòng có chút tức giận, chuẩn bị tìm lúc vắng người sẽ đến tìm Diệp Kiều nói chuyện vài câu. Suy xét đến biểu hiện của đồ đệ này ở đại bỉ, Vân Ngân cảm thấy chỉ cần nàng ngoan ngoãn hồi tông, mình cũng không phải là không thể tha thứ cho sai lầm của nàng.

Không biết Vân Ngân đang suy nghĩ điên khùng cái gì, Diệp Kiều thừa dịp không ai chú ý đến mình, nhanh như chớp chạy về sân ngủ.

Tần Phạn Phạn ra sau bọn họ, vừa định tìm mấy đồ đệ tâm sự, kết quả phát hiện công thần lớn nhất đã sớm chạy không còn bóng dáng.

"Nha đầu Diệp Kiều kia đâu?" Ông nghi hoặc hỏi.

Mộc Trọng Hi tương đối hiểu nàng đáp: "Hắn là đi ngủ rồi? Nàng cũng rất mệt."

Lăn lộn lâu như vậy.

* * *

Sau khi đệ tử 5 tông dẹp đường hồi phủ, Tống Hàn Thanh tìm Vân Thước mắng nàng ta một trận: "Ngươi có phải là điên rồi hay không? Đi theo người của Vấn Kiếm Tông sao? Chúng ta là tông môn đối địch đấy, ngươi có hiểu không? Phàm là Diệp Thanh Hàn hạ thủ, ngươi chính là người đầu tiên bị đào thải."

Vân Thước bị giáo huấn có chút không biết làm sao: ".. Thực xin lỗi."

"Trận tiếp theo chính là chiến trường viễn cổ." Hắn lạnh lùng nói: "Không được tiếp tục đi theo Vấn Kiếm Tông, nghe chưa?"

Trong chiến trường viễn cổ có rất nhiều các loại trận pháp thượng cổ, hoàn toàn chính là thiên hạ của phù tu, trận đầu tuy rằng có chút mất mặt, nhưng trận thứ hai tuyệt đối có thể tìm về mặt mũi. Vấn Kiếm Tông không có phù tu, bọn họ tuyệt đối sẽ tìm đến mình hợp tác. Tống Hàn Thanh chỉ hy vọng sư muội này đừng có mất mặt bám theo Diệp Thanh Hàn kia.

Vân Thước rũ mi, có chút ủy khuất ừm một tiếng, trừ bỏ mấy người Trường Minh Tông, đây vẫn là lần đầu tiên có nam nhân dám bày ra vẻ mặt không tốt với nàng ta.

Ngữ khí củaTống Hàn Thanh hơi hoãn hoãn lại, lơ đãng nói: "Diệp Kiều, trước kia ở Nguyệt Thanh Tông chúng ta có không biết xấu hổ như thế không?"

Nếu trước kia tông môn bọn họ thực sự có loại người như Diệp Kiều, dựa vào năng lực kiếm chuyện của nàng, không có đạo lý Tống Hàn Thanh đến bây giờ mới biết đến nàng.

Vân Thước mờ mịt lắc đầu. Trong ấn tượng của nàng ta, Diệp Kiều luôn trầm mặc ít lời, ai biết sau khi xuống núi nàng lại có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế.

* * *

Trước mặt toàn bộ thân truyền năm tông đều ở trong viện do Vấn Kiếm Tông an bài, đại khái là sợ bọn họ đánh nhau, không để cho bọn họ tùy ý cư trú, mà phân rõ mỗi tông một cái sân. Diệp Kiều ngủ đến mơ mơ màng màng, bị Đoạn Dự trưởng lão túm dậy, phục bàn chuyện bí cảnh.

Nàng là đầu sỏ gây tội, theo lý thường hẳn là bị đề ra nghi vấn nửa ngày.

"Cây gây trong tay ngươi là như thế nào?"

Diệp Kiều miễn cưỡng mở mắt đáp: "Nhặt được, gọi là Đoạt Duẩn. Không biết tình huống như thế nào, nhưng nó có lực hấp dẫn rất lớn đối với yêu thú."

Nhìn ra là một thứ tốt.

Hiển nhiên Đoạn Dự cũng cảm thấy như vậy, sau khi ông tỉ mỉ đánh giá một phen lại nói: "Ta sẽ tìm mấy khí tu đến, để bọn họ nhìn xem có biết thứ này hay không."

Dừng một chút, đối mặt với đại công thần, ngữ khí của Đoạn Dự cũng hòa ái đi vài phần, vỗ vỗ vai Diệp Kiều: "Còn nữa, làm tốt lắm."

Diệp Kiều lung tung gật gật đầu, bà vai bị Đoạn trưởng lão chụp đều có chút đau.

Chờ nàng vẻ mặt thống khổ như u hồn ra khỏi sân viện của Đoạn trưởng lão, bốn sư huynh đã sớm tụ lại một chỗ bắt đầu thảo luận xem buổi tối ăn gì.

"Chúng ta đến tửu lầu đi? Chúc mừng, chúc mừng."

"Không cần a." Mộc Trọng Hi bĩu môi: "Đồ của Phù Sinh Thành đều rất đắt."

Vốn tưởng rằng giá cả hàng hóa ở Trường Minh Tông bọn họ đã rất cao, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, đồ vật ở gần Vấn Kiếm Tông còn đắt hơn chỗ họ.

"Ăn một bữa ít nhất cũng tốn một trăm linh thạch thượng phẩm."

Tưởng tượng đến việc phải bỏ linh thạch cho tửu lầu trong địa giới Vấn Kiếm Tông, bọn họ liền mất hứng.

Diệp Kiều xoa xoa bả vai bị chụp đau, quay đầu nhìn mấy sư huynh, suy tư một lát, nói: "Nếu đã như vậy, không bằng đi tìm tông môn cách vách đi. Tống Hàn Thanh còn thiếu ta tiền đấy."

"Đến lúc đó chúng ta lấy linh thạch hắn đưa đi tửu lầu."

Lấy linh thạch của kẻ thù ra ngoài tiêu, như vậy đáy lòng sẽ không khó chịu nữa.

Lần bí cảnh trước, Diệp Kiều vẫn luôn không có cơ hội chạm trán với Nguyệt Thanh Tông, hiện tại thừa dịp bí cảnh tiếp theo còn chưa mở ra, vừa lúc muốn đi đòi nợ.

Đang chống cằm, Tiết Dư nghe vậy liền hỏi: "Hắn thiếu muội bao nhiêu?"

Diệp Kiều nghĩ nghĩ: "Mười mấy vạn linh thạch thượng phẩm đi."

Minh Huyền lập tức đứng lên: "Đi đi đi, chúng ta đi đòi nợ." Nhiều linh thạch như vậy, cũng không thể tiện nghi Nguyệt Thanh Tông.

"Đang là buổi tối đấy." Tiết Dư yên lặng nói: "Bọn họ chắc không nghe được đâu?"

Nếu trực tiếp tìm tới cửa sẽ bị phán định gây chuyện khiêu khích, khấu trừ điểm thi đấu.

"Vậy thì đơn giản." Mộc Trọng Hi lấy ra ba cái chiêng, gõ hai lần, phát ra tiếng vang nặng nề: "Dùng cái này."

"Chúng ta liền đứng ở cửa nhà bọn họ gõ, ta không tin Nguyệt Thanh Tông có thể ném đi mặt mũi như vậy."

"Không tốt lắm đâu." Tiết Dư có chút do dự, tìm đường chết như vậy, vẫn luôn cảm thấy sư phụ sẽ không để yên.

"Không có việc gì." Chu Hành Vân vẫn luôn không có cảm giác tông tại cũng chậm rì rì mở miệng: "Chúng ta là đệ nhị."

Ngụ ý chính là: Bọn họ vừa đoạt được vị trí đệ nhị tông môn, sư phụ sẽ không bởi vì loại chuyện này mà phạt bọn họ.

Đại sư huynh đã lên tiếng, vậy hoàn toàn không có gì phải cố kỵ.

Minh Huyền lấy từ trong túi không gian ra hai lá bùa nói: "Ta có phù khuếch đại âm thanh. Đến lúc đó liền dùng cái này kêu."

"Ta ta ta. Giao cho ta! Ta tới kêu." Mộc Trọng Hi cực kỳ hưng phấn.

Trời tối người yên, ta đi chơi.

* * *

Trăng lên đầu cành liễu, trong sân 5 tông vốn an an tĩnh tĩnh lại đột nhiên náo nhiệt lên.

Mộc Trọng Hi xung phong, đứng đó cao giọng hô to: "Nguyệt Thanh Tông thiếu tiền không trả."

Tiết Dư không chút để ý: "Thiên lôi đánh xuống."

Minh Huyền: "Heo chó không bằng."

Diệp Kiều: "Táng tận thiên lương."

Chu Hành Vân bật cười, sao đám này còn chỉnh tề hô thành ngữ nữa rồi.

Mộc Trọng Hi đi đầu kêu khẩu hiệu, mấy người phía sau đi theo cùng nhau khua chiêng gõ trống, động tĩnh to lớn, trực tiếp đánh thức các đệ tử tông môn khác.

Bí cảnh đầu tiên mới vừa kết thúc, các thân truyền đều mệt đến sức cùng lực kiệt, trở lại chỗ ở của từng người đều ngã đầu liền ngủ. Vốn dĩ bọn họ còn đang ngủ rất say, thình lình bị thanh âm này làm cho giật mình, sợ tới mức phải ngồi bật dậy.

"Tình huống gì đây?"

Động tĩnh này, chẳng lẽ là Ma Tôn xâm lấn Tu chân giới?

"..."

Tần Phạn Phạn giả cả ngồi dậy, nghe được tiếng chiêng trống vang trời bên ngoài, cùng với giọng của mấy đồ đệ quen thuộc, ông lau mặt, hít sâu một hơi. Chỉ cảm thấy thể diện mới vừa kiếm trở về, tối này sẽ bị ném sạch sẽ. Thật vất vả mấy lấy được vị trí số thứ, đám nhãi ranh các ngươi liền không thể thành thật một chút sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.