Ta gật đầu, ra phố mua một bộ y phục, rồi cất bộ đồ cung nữ đi.
Phi ngựa suốt ba ngày, cuối cùng cũng gặp được Ân Cửu Dật đang đợi ở quán trọ.
Ân Cửu Dật mặc một bộ trường bào màu bạc, đứng dưới lá cờ góc bốn chữ "Tửu" của quán trọ, nhìn về phía này.
Ta nhận ra chàng ngay lập tức, chạy như bay lao vào vòng tay chàng, chàng bị ta đ.â.m phải ngửa ra sau, nhưng hai tay vẫn ôm chặt ta, vùi đầu vào cổ ta cười: "Minh Châu, đã lâu không gặp."
Chúng ta lên đường vào cuối năm, đi rồi lại dừng, đến Lâm An đã là đầu xuân tháng ba.
Gió xuân ấm áp thổi qua, liễu rủ ven Tây Hồ đ.â.m chồi non xanh mơn mởn, uốn éo theo gió.
Ân Cửu Dật cõng ta, nhìn những cánh diều bên hồ nói: "Chờ khi nhà cửa ổn định, ta sẽ đưa nàng đi thả diều."
"Được." Ta áp sát vào mặt chàng, hôn một cái: "Chàng thật tốt."
Hận Ngọc xách tay nải, ba bước thành hai bước đi trước chúng ta, vẻ mặt như muốn nói: "Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì?"
Ân Cửu Dật vội nói với Lý thống lĩnh phía sau: "Lý đại ca, huynh mau theo kịp, chúng ta đừng lạc mất nhau."
Ta ôm cổ Ân Cửu Dật, híp mắt cười khúc khích.
Ánh nắng ấm áp, gió cũng dịu dàng, chúng ta còn một đời rất dài, rất dài.
[Ngoại truyện Ân Cửu Thanh]
Ân Cửu Thanh lên kiệu rồng, đại quân tiến về phía chùa Vạn An.
Hắn chợt nhớ tới trước lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726998/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.