Không biết đã đi bao lâu, Lý Vinh Xuyên đẩy mạnh ta ngã xuống bãi cỏ.
Khoảnh khắc miệng được tự do, ta gào thét khản giọng, lồng n.g.ự.c phập phồng không ngừng vì sợ hãi: "Cứu mạng, cứu với!"
Lý Vinh Xuyên giẫm lên bãi cỏ, giày giẫm lên cỏ phát ra tiếng kẽo kẹt, xung quanh tối đen như mực, hắn nhe răng cười nham hiểm từng bước ép sát.
"Lý Vinh Xuyên, ngươi dám động vào ta?" Ta cúi đầu hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình tỏ ra bình tĩnh, ta tự nhủ đi nhủ lại, không được sợ, đừng sợ, nhưng bàn tay run rẩy dưới ống tay áo lại không cách nào dừng lại được.
Móng tay phải bấm chặt vào tay trái, ta đột nhiên cao giọng: "Ta vừa mới chia tay Thái tử, hắn đang ở phía trước chờ ta. Chờ hắn phát hiện ta không thấy đâu, nhất định sẽ sai người đi tìm ta. Đến lúc đó, ngươi còn mạng mà sống sao?"
"Tiện nhân, ngươi dám uy h.i.ế.p ta." Lý Vinh Xuyên cúi người xuống, bóp cằm ta, một cái tát giáng xuống khiến má ta tê rần.
Hơi thở tanh tưởi trong miệng hắn phả hết lên mặt ta, khiến ta buồn nôn.
Hắn cười khẩy một tiếng, ngón tay vuốt ve má ta, ngay lập tức, một lưỡi d.a.o sắc lạnh kề sát vào má ta.
Lý Vinh Xuyên chậm rãi di chuyển lưỡi d.a.o dọc theo má ta: "Nhị muội muội, ngươi nói xem, khi hắn tìm thấy ngươi, con d.a.o này sẽ ở đâu đây?"
Lưng ta lạnh toát, đầu óc ong ong như muốn nổ tung, tên súc sinh này muốn mạng ta. Tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726936/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.