Ân Cửu Dật liếc nhìn Ân Cửu Thanh: “Ngươi cũng chú ý thân thể mình.”
Khi chúng ta sắp rời đi, Ân Cửu Thanh lại hạ giọng gọi chúng ta lại, có chút khó khăn nói: “Biểu muội, ta có thể nói chuyện với muội vài câu được không?”
“Ta không có gì để nói với ngài.” Ta lạnh lùng từ chối.
“Tẩu tẩu.”
Một âm tiết mơ hồ phát ra từ miệng Ân Cửu Thanh: “Sau hôm nay, ta chỉ coi muội là tẩu tẩu.”
Ân Cửu Dật cúi đầu nhìn ta, vuốt tóc ta: “Không cần phải kiêng dè ta, ta sẽ không ngăn cản nàng kết thúc những chuyện cũ.”
Chàng ấy nhẹ nhàng hôn lên trán ta: “Ta đi gặp phụ hoàng trước.”
Chàng ấy dặn dò ta xong liền nói với Ân Cửu Thanh: “Lát nữa Thái tử đừng quên đưa nàng ấy về an toàn, hoặc là hai người cứ đợi ta ở đây.”
Sau khi Ân Cửu Dật rời đi, không gian chìm vào im lặng.
“Cùng nhau đi dạo một chút nhé.” Ân Cửu Thanh khoanh tay sau lưng đi về phía trước.
“Nếu ngài không có gì để nói, ta sẽ về trước đây, ta không muốn đi dạo với ngài.”
“Thu Hà.” Ân Cửu Thanh nhỏ giọng nói: “Hôm nay, có một khoảnh khắc khi ngã ngựa, ta suýt chút nữa đã nghĩ mình sẽ chết. Chỉ là có một chuyện, nếu không nói ra, ta sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt.”
Đầu Ân Cửu Thanh cúi gằm xuống rất thấp, càng nói càng khó khăn, đến cuối cùng, giọng nói có chút run rẩy: “Ta không biết nên mở lời như thế nào, không biết nàng có tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726935/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.