Đến năm nay, Thái Tổ hoàng đế giống như đèn đã cạn dầu, ông yếu đi. Hôm nay là gia yến hoàng thất, cả hoàng cung đều trang hoàng lộng lẫy. Từ ngày Tá Quốc hoàng hậu cưỡi hạc về trời, hậu cung của vua cũng chẳng còn nữ nhân nào có thể gặp được vua, trừ Lập Giáo hoàng hậu. Dẫu sao, người cũng là người vợ kết tóc của vua.
Ngọc Chi nhấc váy ngồi xuống chỗ, nhìn nét mặt không vui của Long Tự. Từ ngày biết mình không phải con ruột của bệ hạ, từng buổi yến tiệc họp mặt hoàng thân, y luôn cảm thấy đau đáu trong lòng. Cô nắm bàn tay to lớn của y rồi mỉm cười.
Vua cố gượng nói vài câu chúc mừng, nhưng giọng nói ngắt quãng, hơi thở vô lực. Cô biết, thời gian của Lý Thái Tổ không còn nhiều nữa. Người luôn đau thương quá độ kể từ lúc Tá Quốc hoàng hậu không còn, đến giờ mới có ba tháng, vẫn chưa thể vượt qua. Bệ hạ như vậy, có phải chú Tuấn cũng sẽ như vậy không?
-Nhìn sắc mặt của Hoán Vũ vương phi không khoẻ. Có phải là ốm rồi không?
Bỗng Lập Giáo hoàng hậu lên tiếng, cả thiên điện đều hướng về phía cô. Ngọc Chi liền cúi đầu.
-Hồi hoàng hậu, dạo này thân thể con không khoẻ, về đêm đau nhức khó ngủ nên sắc mặt sa sút, xin nương nương thứ lỗi.
Đoàn Mai Hoa lúc này mới đặt chén trà xuống, dồn sự chú ý về phía mình. Nàng ta cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Ngọc Chi.
-Có phải là Hoán Vũ vương phi đã có tin vui rồi không?
Cả thiên điện bỗng xì xào bàn tán. Có người nói nặng lời, Ngọc Chi cắn răng nhìn xuống bàn.
-Mẫu hậu vừa mới mất mà đã có con, thật không ra thể thống gì.
Long Tự siết chặt bàn tay cô, cười nhìn xuống mọi người.
-Mẫu hậu vừa mới mất, ta và Ngọc Chi dĩ nhiên đều thủ đạo hiếu của kẻ làm con. Nếu thật sự vương phi hoài thai, có thể là đã có từ trước.
Lập Giáo hoàng hậu nhìn chàng thanh niên với đôi mắt nâu ấy ra sức bảo vệ nữ nhân mình yêu, bà đưa tay ra hiệu cho vời thái y.
Vị thái y già chậm rãi bắt mạch cho Ngọc Chi, cô căng thẳng nhìn ông. Thật ra có thai ở tuổi còn nhỏ như vậy, cô thật sự không muốn.
-Hồi bẩm bệ hạ, hoàng hậu, quả thật mạch tượng của Hoán Vũ vương phi là hỉ mạch. Mạch vẫn còn yếu, có thể là chưa đến hai tháng.
Cô cau mày. Chưa đến hai tháng? Cô nhìn Long Tự, y càng bần thần hơn.
-Đúng là bọn trẻ, chẳng biết lễ giáo gì.
-Hoán Vũ vương từ nhỏ được Tá Quốc tiên hậu bao che, làm đủ chuyện ngông cuồng, giờ thì hay rồi!
Y nhìn cô, cả hai đều biết từ lúc mẫu hậu qua đời, họ còn không ở chung một phòng.
-Không đúng...
Cô lắc đầu. Y càng siết chặt tay mình nắm trên tay cô.
-Xin bệ hạ minh giám, cho vời thái y khác đến để trả lại sự trong sạch cho Vương phi.
Long Tự cúi dập đầu.
Thừa Tuấn nhìn vẻ cuống cuồng của Ngọc Chi. Y cũng ngầm quan sát hết thảy những người có mặt ở đây. Nhất định có mưu tính gì đó. Ở lâu trong cái hoàng cung này, y đã biết đây là mở đầu cho một kịch bản mưu tính hậu cung.
-Thái y, xin ngài chẩn đoán lại có được không? Nếu chưa đến tuần 12 thai kì mà đã bắt đầu triệu chứng đau nhức người, lại còn khó chịu dạ dày, có phải sớm quá không?
-Vương gia, vương phi, xin đừng nghi ngờ y thuật của thần. Thần phụng sự bệ hạ đã gần hai mươi năm, sao có thể nhầm lẫn được.
Long Tự nắm lấy bàn tay cô, y lắc đầu. Cô cau mày nhìn y. Không đúng, nhất định có kẻ mua chuộc viên thái y này!
-Bệ hạ, chuyện này đích thân con sẽ điều tra cho rõ, rốt cuộc là ai hãm hại nàng.
-Sao vương gia lại sốt sắng bao che cho thê tử của mình như vậy?
Đoàn Mai Hoa bỗng lên tiếng, khiến Đức Chính phải quay phắt sang.
-Vương gia sợ sự thật bị bại lộ, cái thai đó không phải của vương gia hay sao?
Cả đại điện như nghe một tiếng sét đáng ngang trời. Ngọc Chi trừng mắt nhìn Đoàn Mai Hoa. Cô ta ghét cô thì ghét, không thể bôi nhọ cô như vậy được! Long Tự càng hung dữ nhìn nàng ta.
-Nàng nói cái gì vậy hả?
Đức Chính vội gắt, y nhìn sang Ngọc Chi đang bần thần chưa tin được.
Vua tức giận đập mạnh tay xuống long ỷ, chỉ về phía Mai Hoa.
-Con có biết con đang nói cái gì không hả?
Đoàn Mai Hoa không những không lo sợ, nàng ta càng tự tin nhếch đôi môi nhỏ kia.
-Con cũng chỉ muốn con cháu đích xuất của hoàng triều không bị thất lạc thôi.
Nàng ta nói cái gì vậy chứ? Cô tức đến không nói nên lời.
Long Tự đứng dậy, y nghiêm mặt nhìn về phía Mai Hoa.
-Trắc phi từng nhiều lần gây sự, cô đụng đến ta thì được, nhưng cô đừng hòng đụng đến vương phi của ta!
-Long Tự!
Vua gắt, ông thu tràng hạt siết chặt trong tay, chỉ về phía Mai Hoa.
-Hồ đồ! Con đúng là ăn nói hàm hồ quá rồi!
-Bệ hạ, cái thai đó của cô ta nhất định là thái tôn của người, là anh em cùng cha khác mẹ của Nhật Tôn!
Ngọc Chi bàng hoàng nghe lời kết tội kia, tiến về phía nàng ta, nét mặt vẫn nguyên vẻ thất thần.
-Cô nói cái gì thế hả?
Long Tự đi đến đẩy cô ra phía sau lưng mình, y lắc đầu thất vọng vô vàn trước người y từng xem là bạn từ tấm bé.
-Trắc phi đừng vọng ngôn!
-Cho vời người vào đây!
Nàng ta nhếch gương mặt khuynh thành. Một lát sau, có một tiểu nô được dời vào, cúi dập đấu sát đất, hô vang vạn tuế.
-Nhà ngươi, mau nói, có phải hôm đó ngươi thấy điện hạ đưa một nữ nhân vào lều của mình, đến sáng mới trở ra không?
Đức Chính cau chặt chân mày. Long Tự nghiến răng nhìn tên tiểu nô.
-Nếu ngươi dám có nửa lời giả dối, ta sẽ không tha cho ngươi.
Nghe Mai Hoa hù doạ, tên tiểu nô ấy dập đầu sát đất.
-Hồi bẩm bệ hạ, vương gia, quả thật, đêm đó Thái tử điện hạ cởi bỏ giáp mũ, cưỡi ngựa rời khỏi đại bản doanh, hướng về phố trong thành. Lúc khuya người bế về một nữ nhân nằm trong lòng, chẳng nói chẳng rằng liền bế vào trong lều của người.
-Ngươi ngẩng đầu lên xem, nữ nhân đó có phải người này không?
Hắn ngước mắt lên nhìn Ngọc Chi rồi vội gật đầu liên tục nói phải.
Long Tự tiến đến chỗ hắn, che đi Ngọc Chi.
-Đêm khuya như vậy ngươi lại nhìn rõ mặt nàng?
-Là vì, là vì chiếc trâm bạc đó..
Mai Hoa cười khẩy. Cuối cùng vật định ước đó lại là thứ hại hai ngươi.
-Thái tử, có thật như lời hắn nói không?
Lập Giáo hoàng hậu cất giọng nghiêm nghị, bà không tin cũng không dám tin con trai mình. Đức Chính cắn răng đứng ra trước, chấp tay cúi đầu.
-Hồi bẩm phụ hoàng, đúng là con có đưa Hoán Vũ vương phi về lều.
Mọi người đều xì xào, kẻ chê trách, người phán xét.
-Nhưng đêm đó con nghe tin Hoán Vũ vương phi gặp nạn, Long Tự lại đang ở xa, con đến đã thấy vương phi gặp nạn bị thương nên mới đưa vương phi về.
-Vậy sao người không để cô ta ở lều riêng, điện hạ? Tại sao không gọi quân y?
Y cố giữ điềm tĩnh nhìn Mai Hoa nhếch môi cười lạnh. Nàng ta quay về phía vua, cúi đầu.
-Chuyện ở lễ yến sinh thần năm đó ai cũng biết, Thái tử điện hạ yêu thích Hoán Vũ vương phi, nên chắc là điện hạ muốn ở bên cạnh Hoán Vũ vương phi thêm một chút.
-Mai Hoa, con có biết con đang nói cái gì không?
Lập Giáo hoàng hậu lúc này mới để lộ nét ngài tức giận. Bà không để nổi đứa con dâu này vào mắt nữa.
-Mẫu hậu, con chỉ đang giúp điện hạ đưa con của mình về thôi.
-Nàng thôi ngay đi không hả?
Đức Chính tiến lại gần sát, gầm gừ với nàng ta. Nhưng chẳng có chút gì.
Long Tự cười nhạt, y siết lấy cánh tay Ngọc Chi run rẩy.
-Điện hạ đưa Ngọc Chi về lều chạy chữa, là ta chủ ý không muốn loang báo ra ngoài, sợ những kẻ tiểu nhân tung tin thất thiệt. Làm sao cô chứng minh được đêm đó đã phát sinh chuyện gì cơ chứ?
Nàng ta phất tay, một cung nữ bê vào một khay nhỏ, trên đó là nửa miếng ngọc bội thanh hoa. Ngọc Chi bàng hoàng nhận ra đó là miếng ngọc bội kì lạ cô nhận ra mình đã đeo khi trở về từ Thất Nguyên.
Sao lại nằm trong tay cô ta?
Thừa Tuấn như hẫng mất một hơi thở, y gập mạnh quạt xếp trong tay.
-Thứ cho ta lục soát tư phòng của vương phi. Đây là nửa miếng ngọc bội mà Thái tử luôn xem là bảo vật, luôn trân quý nó, cất nó ở nơi sâu nhất trong phòng. Vậy mà lại phát hiện dưới vạt áo của Hoán Vũ vương phi lúc trở về?
Đức Chính càng bàng hoàng hơn. Không ngờ đồ của y bị trộm đi như thế, cuối cùng lại đưa đến chỗ cô. Lúc đó y còn nghĩ cô vẫn giữ nửa miếng còn lại.
-Thái tử, thần thiếp chính mắt thấy người từng cầm miếng ngọc bội này, trân quý như báu vật.
-Bệ hạ, miếng ngọc bội này sao có thể chứng minh giữa con và Thái tử có xảy ra chuyện gì cơ chứ?
-Vương phi nói như vậy mà nghe được sao? Tang chứng đã rõ như vậy, nhân chứng cũng ở đây, còn không chịu nhận tội? Nếu cái thai đó không phải của Thái tử, chẳng lẽ là chửa hoang hay sao?
Cô cắn răng nhìn nữ nhân đối diện, tức đến phát khóc. Nhưng cô càng khóc cô ta sẽ càng lấn tới. Long Tự toan tiến đến Mai Hoa. Đức Chính đã ngăn lại.
-Bổn vương đã nói. Đó là con của bổn vương và vương phi.
-Vương gia muốn nhận con của người khác làm con mình cũng được! Vậy vương gia giải thích làm sao về miếng ngọc bội đây?
Cả đại điện đang căng như dây đàn, bỗng nghe tiếng cười lạnh. Thừa Tuấn ngửa mặt uống cạn chén rượu rồi đứng dậy, y đập chiếc quạt xếp vào tay mình.
-Hay, khá khen cho tài nghệ suy đoán của Trắc phi. Từ một miếng ngọc bội mà suy đoán được cả một chuyện hoang đường như vậy.
-Vũ Đức vương có ý gì?
Mai Hoa cau mày. Thừa Tuấn là bất ngờ mà nàng ta chưa dự liệu. Y ập đến chỗ Long Tự, hai tay siết chặt vạt áo y mà nghiến răng gầm lên.
-Chẳng phải ngươi nói sẽ chăm sóc tốt cho nàng sao? Sao hết lần này đến lần khác để nàng gặp phải thị phi?
-Thừa Tuấn! Giờ là lúc để các con đánh nhau sao?
Y thả phăng tay ra, Long Tự loạng choạng lùi lại. Rồi y cau mày sờ lên ngực mình.
-Miếng ngọc bội đó không phải của Thái tử đâu. Trắc phi hiểu lầm rồi.
Mai Hoa cười khẩy, lắc đầu nhìn Thừa Tuấn.
-Đồ của chồng ta, chẳng lẽ ta không biết?
-Trắc phi, người không thể biết hết những chuyện trong thiên hạ đâu.
Y hất cằm, cười tự mãn.
-Chuyện ngọc bội, chẳng lẽ Long Tự còn lưỡng lự chưa thanh minh cho vương phi của ngươi đi?
-Thanh minh? Vương gia, người còn gì để nói sao?
Long Tự ập đến chỗ chiếc ngọc bội trên khay kia, rồi từ từ rút trong vạt áo ra.
Ngọc Chi tròn mắt nhìn nửa miếng ngọc bội giống hệt cái trên khay. Cô nhìn nét mặt của Long Tự. Nửa miếng ngọc bội này là sao?
Y đưa lên về phía bệ hạ, ráp hai nửa lại thành một miếng hoàn chỉnh.
-Bệ hạ, miếng ngọc bội đó là của con tặng Ngọc Chi. Dĩ nhiên nàng phải đeo trong người rồi.
-Vô lí! Nửa miếng đó là của điện hạ!
Mai Hoa căng mắt nhìn hai miếng vừa vặn hợp lại với nhau.
-Thế Trắc phi nói, ta và Thái tử mỗi người giữ nửa miếng sao? Ta và điện hạ làm gì có chuyện chia nhau một miếng ngọc bội mỗi người giữ kia chứ? Thật hồ đồ!
-Ngươi!
-Đủ rồi.
Đức Chính gắt, y cau chặt chân mày.
Lúc Mai Hoa bắt đầu than khóc với y, Ngọc Chi mới quay đầu nhìn Thừa Tuấn. Y vẫn giữ nguyên nét mặt ấy, anh tuấn như mây, đôi môi bàng bạc cười.
Nửa miếng ngọc bội thanh hoa. Nửa miếng đưa cho Thái tử, nói là đã tìm thấy y rồi...
-Đúng là hồ đồ mà!
Vua giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ tay về phía Mai Hoa.
-Cho các con tề tựu tổ chức gia yến, lại thành ra thế này.
Lúc này, Đức Chính mới chợt nhớ ra, y quay phắt sang viên thái y.
-Trưởng quản Thái y, có phải nếu thai phụ dùng Đoạn Liên sẽ ảnh hưởng đến thai nhi không?
Mai Hoa lúc này mới thất kinh nhìn Thái tử.
-Hồi bẩm Thái tử, Đoạn Liên tức thời thì gây mệt mỏi ngủ mê man, lâu dài thì gây ra hiện tượng mạch giãn yếu ớt, lúc bắt mạch thai sẽ ít đi vài tháng!
Ngọc Chi vội nhìn Long Tự, đã thấy y nâng viên thái y dậy. Đức Chính liền tiếp lời.
-Vậy ngài nói xem, có phải vương phi đã có thai hơn ba tháng không? Lần đó ở Thất Nguyên cứu được Hoán Vũ vương phi, vương phi đã trúng Đoạn Liên, ta đã phải dùng châm châm ở tâm mạch bốn canh giờ mới tỉnh.
-Điện hạ nói không sai, chính là cách châm thải Đoạn Liên. Nếu đã trúng Đoạn Liên, vương phi nhất định là đã mang thai hơn ba tháng một chút, vương gia!
Long Tự đa tạ viên thái y rồi đi lại chỗ Ngọc Chi siết chặt tay cô, hướng về phía bệ hạ.
-Xin bệ hạ minh xét. Chuyện này toan tính tày trời, nhất định là muốn đảo lộn hậu cung!
Vua đưa tay day thái dương, chỉ tay xuống.
-Chuyện này, nhất định có người đứng sau Đoàn Trắc phi, một mình nàng ta không thể làm ra chuyện này được.
-Bệ hạ, con không có! Con chỉ là muốn tốt cho điện hạ. Con nào biết độc Đoạn Liên gì?
-Cô đã biết Ngọc Chi mang thai từ trước, có đúng không?
Long Tự gằn giọng, y quay sang Thái tử phi.
-Thái tử phi, xin người cho ta biết, làm sao mà người điều tra được có người đưa Ngọc Chi đi về phía Thất Nguyên?
Mai Như Yến vội đứng dậy.
-Chuyện đó, quản gia của ta đã ra ngoài điều tra rồi báo lại.
-Quản gia của người, nghe đâu là người nhà họ Đoàn của Trắc phi ở quê?
Mai Hoa chết lặng nhìn Long Tự.
-Quản gia này cũng thật tài tình. Trong có nửa ngày mà đã điều tra được, đã vậy còn kịp cho người đến Thất Nguyên báo cho Thái tử, lại vừa lúc Ngọc Chi thoát ra để điện hạ đến cứu. Thật là tài tình!
-Quản gia tài giỏi, dĩ nhiên phải phá án nhanh!
-Nhanh thì có nhanh, nhưng nửa đêm tịch mịch, chỉ có mỗi manh mối rời khỏi cổg thành phía Bắc đã chắc chắn xe ngựa đó hướng về Thất Nguyên. Tài tình!
-Vương gia..
-Cô biết Ngọc Chi có thai, nên đã nảy ra ý định này, muốn dùng Đoạn Liên để đảo lộn thị phi. Điều mà cô không ngờ tới, chính là y thuật của Thái tử!
Lúc này Đoàn Mai Hoa mới cắn chặt môi. Đúng, nàng ta đã không ngờ đến chuyện Thái tử biết y thuật.
-Có thể cô chưa từng biết rõ Thái tử, chưa từng biết em trai ruột của điện hạ, Khai Quốc vương Long Bồ là một danh y tài ba. Thái tử đã từng được Khai Quốc vương chỉ cho nhiều loại độc và cách chữa. Có thể thấy, Trắc phi chưa từng hiểu Thái tử.
-Ngươi!
-Sao? Cô manh tâm dàn xếp như vậy, lại còn chưa chỉ ra kẻ thực sự đứng sau chuyện này là ai? Nếu cô nói ra, sẽ thoát được tội!
-Đủ rồi!
Vua đập tay xuống bàn. Nãy đến giờ đầu ông đau nhức.
-Việc này ảnh hưởng đến uy danh của Thái tử, tôn nghiêm của hoàng thất. Đoàn Trắc phi gây chuyện thị phi, đảo lộn hậu cung. Nếu ngươi đã sống với Thái tử không hợp như vậy, thôi thì Thái tử, viết hưu thư đi. Đoàn Mai Hoa lưu đày hoàng lăng, vĩnh viễn không được về kinh thành!
Mai Hoa nghe đến hai chữ hưu thư, nàng ta nhắm nghiền đôi mắt.
Dẫu đã từng nghĩ đến kết cuộc này, nhưng nàng vẫn không sao chấp nhận được. Nàng cắn răng chỉ về phía Ngọc Chi.
-Vậy con hồ ly này thì sao? Cô ta thì không gây chuyện đảo lộn hậu cung hay sao?
Ngọc Chi nghiêm mặt nhìn Mai Hoa.
-Cô ta từ nhỏ đến lớn, quyến rũ từ Thái tử, Vũ Đức vương cho đến Hoán Vũ vương, chẳng lẽ lại vô tội sao?
-Đủ rồi Mai Hoa à!
Đức Chính giữ lấy tay Mai Hoa đang chỉ về phía Ngọc Chi, gương mặt cau chặt.
-Đủ sao? Người định tương tư cô ta cả đời hay sao? Thái tử, người chẳng phải luôn muốn chiếm đoạt cô ta sao? Bây giờ vị trí Trắc phi trống rồi, hay là cướp luôn cô ta về đi?
-Đoàn Mai Hoa!
Đức Chính gầm lên tên nàng, y muốn ngưng lại dáng vẻ điên cuồng này của của Đoàn Trắc phi.
-Ta đã muốn xin bệ hạ thu hồi thánh lệnh. Ta đã muốn không hưu nàng, ta đã muốn nàng đóng cửa sám hối ba năm. Đó là ta nghĩ đến tình nghĩa phu thê mấy năm qua. Nhưng bây giờ nàng đố kị hẹp hòi, điên cuồng thị phi, có giống một Đoàn Mai Hoa chịu uỷ khuất, năm đó muốn ở bên ta để ta che chở hay không?
Mai Hoa sững sờ nhìn đôi mắt của trượng phu mình. Lần đầu tiên, nàng nghĩ đến Thái tử, lòng y rốt cuộc cảm giác gì về nàng.
Từ lúc ở bên y, nàng luôn muốn báo thù. Nàng chưa từng nghĩ, Thái tử cũng muốn che chở cho nàng.
-Năm đó chẳng phải người vì phụ thân của thiếp nên mới chọn thiếp hay sao? Thiếp bây giờ chẳng phải cũng là người chịu uỷ khuất hay sao?
-Năm đó ta chọn nàng vì giữa ngàn người, nàng không màng đến địa vị của ta. Sau này ta nhận ra, thì ra nàng vốn cũng chẳng để ta trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]