Đã sang canh hai, trời tối om, chỉ còn ngọn đèn đuốc leo lắt treo trên phố, thi thoảng là đuốc gác đêm của những đoàn quân đi tuần.Cả hai ngồi dưới thềm, ngắm nhìn hồ nước tĩnh lặng giữa lòng kinh đô. Đức Chính ngả đầu uống một vò rượu. Long Tự càng trầm ngâm hơn, y đã nghĩ đến bao nhiêu lần cảnh tượng này. Lúc y đối mặt với Đức Chính khi cả hai đều biết chuyện năm xưa.
-Anh vẫn luôn biết sao?
Đức Chính ngả đầu nhìn trời sao, thở dài thườn thượt.
-Biết chứ.
Long Tự nhìn vào đôi mắt của anh trai, từ xưa đến nay vẫn luôn được dạy không được để lộ bất kì cảm xúc gì.
-Anh vẫn bao che cho em?
-Bao che...
Thái tử rít một hơi thật sâu, rồi lắc đầu.
-Hai chữ bao che này, thật sự quá nặng nề rồi.
Long Tự đón lấy vò rượu, lòng đau đáu nhìn anh trai. Chỉ là y không biết, ngần ấy năm qua Thái tử đã phải trải qua điều gì.
-Phụ hoàng chẳng phải cũng biết đó sao, người vẫn che chở cho mẫu tử em bình an suốt hơn chục năm qua. Nỗi khổ của người, chẳng lẽ ta không hay? Long Tự, tất cả, đều vì một chữ tình mà thôi.
Y siết chặt vò rượu, cố nén tiếng thở dài.
-Em xin lỗi, vì đã gây ra nhiều rắc rối đến vậy cho anh. Binh lực lần này lớn đến nhường nào, lại rơi vào tay Lý Lực...
-Được rồi. Bình quyền dẫu lớn, nhưng người bên cạnh lúc nào cũng quan trọng hơn. Lý Lực có thu quyền cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447797/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.