Tiếng nhạc giãn dần và dòng người cũng thưa bớt, Long Tự cuối cùng cũng được trở về phòng tân hôn của mình. Y phì cười nhìn Ngọc Chi gục bên bàn ngủ gật, liền đi lại bế cô lên đặt lên giường.
-Ơ, tiệc tan rồi ư?
Cô mơ màng hỏi, dụi mắt nhìn y vừa đặt mình xuống, vẫn còn đang kề sát mình. Long Tự mang theo men say, ập đến hôn cô. Ngọc Chi vòng tay qua cổ y, đan vào mái tóc y.
-Nàng đã dậy rồi thì ta không khách khí nữa nhé.
Cô phì cười rồi nhìn y hôn xuống đôi môi cô.
Ánh nến tân hôn lấp lánh giữa màn đêm, nồng ấm như tình yêu của Long Tự dành cho nữ nhân y yêu nhất.
Ngọc Chi, kể từ lúc năm tuổi, gặp được nàng, ta đã yêu nàng.
Đến năm nàng mười tuổi, nàng nói nàng yêu Thái tử, ta vẫn yêu nàng.
Dù có là một giấc mơ, ta vẫn không thể tin ta và nàng cuối cùng cũng được ở bên nhau, sau ngần ấy chuyện. Ngọc Chi, nàng nhất định, nhất định phải đi cùng ta đến cuối cuộc đời này.
Ngọc Chi nhìn gương mặt y trìu mến trông xuống mình. Nước mắt cô chưa kịp rơi đã bị y hôn lấy. Ở thời hiện đại cô chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn sớm như thế này. Nhưng đây là thời đại gì chứ? Sống chết còn chưa biết được mai đây ra sao, vẫn nên tận hưởng từng giây phút được ở bên cạnh người cô yêu.
-Ngọc Chi, ta yêu nàng.
Cô phì cười đến bật khóc, vuốt dọc chân mày y.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447795/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.