Long Tự cưỡi con ngựa đen tuyền, y đưa mắt ngắm nhìn đoàn người họp chợ trở lại. Đã mấy tháng kể từ khi bệ hạ cho thông thương lại kể từ khi sư Vạn Hạnh về trời. Cũng đã nửa năm nay, y không về lại Thăng Long.
Thành Diễn Châu mới ngày nào hoang tàn vì giặc phản, nay đã khôi phục vẻ nhộn nhịp phồn hoa. Y đứng trên toà thành cao, trông ra núi non vạn dặm, rồi cúi đầu trân trân nhìn chiếc trâm bạc hoa mai cô để lại ở cổ tự núi Mã Yên. Lúc đó, y lật tung khắp mọi ngóc ngách của cánh rừng đó vẫn không thể tìm thấy cô. Phạm đến địa phận Chân Lạp, y cũng chỉ đành ngày ngày tìm cách một mình lẻn vào rừng. Cuối cùng vẫn bị những cơn mưa Chân Lạp cuốn đi hết những manh mối.
Cô đã từng hỏi y. Nếu một ngày cô bay đi mất y sẽ làm gì. Cho nên y muốn tìm người y yêu ở đây, đến khi không tìm được nữa, sẽ về Hoa Lư đợi người.
Bất chợt, từ phía xa đối diện cổng thành, xuất hiện hai con ngựa phi nước đại. Long Tự bất chợt hẫng một nhịp đập. Y ào ra bệ gác, cố nhìn rõ thân ảnh trên lưng ngựa.
Ngọc Chi ngước mắt nhìn lên toà thành cao, nơi một nam nhân mặc giáp bạc, thân người cao cao, bờ vai vững chãi, giống như trong nhớ nhung vạn lần của cô.
-Long Tự!
Long Tự thất thần nghe thanh âm mà y ngày đêm mong ngóng, rồi y xoay người lao đi thật nhanh, băng qua khỏi tầng tầng lớp lớp bậc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447794/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.