9.
Thực ra cũng không có gì phải ồn ào, sau khi bình tĩnh tôi cảm thấy chẳng có gì.
Nhưng lúc đó tôi thực sự không khống chế được cảm xúc, trong lúc cãi nhau, đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ " Thôi thôi, bỏ đi".
Bề ngoài tôi trông tươi cười, như thể tôi chẳng sợ cái chết, lạc quan, cũng không để tâm tới.
Nhưng có ai mà không sợ chết, tôi chỉ là một người bình thường, cho dù tôi quyết định không trị bệnh, nhưng cũng sẽ có nỗi sợ hãi đối với cái chết không biết trước.
Khoảnh khắc cảm xúc lên đến ngưỡng, tôi gần như không thể kiềm chế được cơn giận của mình, tức giận đến bật cười: "Tống Phi, có phải anh chết hay không, em hoàn toàn cũng không quan tâm? ”
Không thể không thừa nhận, thời khắc hỏi ra những lời này, trong lòng tôi có chút chờ mong.
Tôi mong đợi điều gì? Tôi không chắc lắm.
Có thể là mong đợi em ấy nói "không phải", hoặc cũng có thể là mong đợi em sững sốt dù chỉ một giây.
Nhưng loại mong đợi này, sinh ra là vô ích.
Tôi nhìn Tống Phi ném cuốn sách trong tay em ấy về phía tôi, liền nghe em ấy nói: "Anh chết mặc anh, tôi có gì phải khổ sở!"
Em ấy cao giọng, đứng trước mặt tôi, dùng giọng điệu trào phúng, nói: "Cả ngày nói về cái chết, anh đang uy hiếp ai? ”
Trong nháy mắt tôi đã nghĩ hay là quên nó đi.
Tất cả tức giận của tôi đã bộc phát khi em ấy thốt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-roi/2866767/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.