Cả ngày hôm đó, tôi và em ấy hầu như không nói chuyện với nhau.
Cũng không phải là tôi không muốn nói, mà là không biết nói cái gì, trong lòng có chút muộn phiền, nếu sớm biết vậy thì đã không cùng em ấy tranh luận vô nghĩa, lãng phí chút thời gian cuối đời này
Mãi cho đến tối, tôi đã lấy cớ ăn tối, gõ cửa phòng em ấy và gọi: "Anh đã nấu cơm rồi, ra ăn chút đi em".
Thật ra không phải tôi không có tức giận, chỉ là đột nhiên cảm thấy nó không còn cần thiết.
Nếu như tôi không biết mình sắp chết đến nơi, tôi khẳng định sẽ lợi dụng chuyện em ấy động thủ mà làm ầm đến mười ngày nửa tháng, sẽ làm ra nhiều chuyện đạo đức giả mà phim thần tượng lãng mạn không làm được.
Nhưng tôi sắp chết, tôi không thể lãng phí nhiều thời gian như vậy. Cho nên tôi sẽ bỏ qua chuyện này và chỉ muốn nói thêm hai câu với em ấy.
Trong mười năm qua tôi đã làm ra rất chuyện vô lý để thu hút sự chú ý của em ấy, cũng chẳng kém mấy lần cuối cùng này.
Trước cửa sinh tử cái gì cũng không quan trọng, tôi nghĩ thế nên trong lòng cũng được xoa dịu phần nào, tôi tiếp tục nói: "Nếu em không muốn nhìn thấy anh thì anh để phần ăn ở trước cửa phòng, em nhớ lấy. ”
Đúng như tôi dự đoán, em ấy đã phớt lờ tôi.
Tôi coi đó là sự đồng ý của em ấy, múc một phần đặt ở trước cửa. Tôi gõ cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-roi/2866766/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.