Chương trước
Chương sau
Chu Tri Viễn xem như là tự tìm khổ.

"Tiểu Thất, lại đây."

Anh uống không nhiều lắm, cũng không quên chuyện tối qua nên mỗi hình ảnh đều nhớ rõ ràng, lặp đi lặp lại trong đầu anh, khiến anh muốn quên cũng không quên được.

Chu Tri Lâm ngồi trên sô pha, ung dung nhìn anh, xem ra chờ đợi lâu, chỉ chờ anh tỉnh lại.

Chu Tri Viễn bị ánh mắt hắn nhìn thấy trong lòng chột dạ, nuốt hai ngụm nước miếng, mới nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười, nói: "Chào buổi sáng. ”

"Mười hai giờ rồi, không còn sớm nữa." Chu Tri Lâm đối với sự xấu hổ sắp tràn ra của anh làm như không thấy, khép máy tính lại, đứng lên, không bị lời nói của anh làm phân tâm, chỉ lặp lại một lần nữa: "Lại đây, anh có chuyện muốn nói với em. ”

Chu Tri Viễn tròng mắt đảo quanh, yết hầu cũng biên độ không nhỏ lăn vài cái. Anh theo bản năng cảm thấy khẩn trương, theo bản năng lại muốn dùng lại thủ đoạn cũ, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt Chu Tri Lâm lại nói không nên lời.

Anh bỗng nhiên cảm thấy rằng thự sự không có gì để trốn.

Chu Tri Lâm quá cưng chiều anh, cho nên anh trốn tránh là lẽ đương nhiên, cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt, bởi vì hết lần này đến lần khác dung túng, đã sớm trở thành một thói quen của anh.

"Cái gì vậy?"

Anh vừa tẩy não mình trong lòng, tưởng tượng nếu Chu Tri Lâm muốn nói ra những lời như "Thích em". Hãy tỏ ra đĩnh đạc, đừng tỏ ra quá tầm thường

Trong vài giây ngắn ngủi, Chu Tri Viễn đã mô phỏng ra mấy loại cảnh tượng trong đầu.

Anh thậm chí nghĩ, nếu như hôn môi thì có phải mình quá rụt rè hay không.

Chỉ là sự thật chứng minh, là anh nghĩ nhiều.

Chu Tri Viễn có chút bối rối, hiếm thấy biểu lộ vẻ mặt gần như kinh ngạc, anh nháy mắt, dừng hai giây, mới hỏi: "Cái gì? ”

"Giày dép mang ngược, ngu ngốc." Chu Tri Lâm nhíu mày, lặp lại nói.

Hắn thèm để ý ánh mắt của Chu Tri Viễn, tự mình lướt qua anh, để lại cho anh một bóng lưng, vừa đi vừa nói: "Lại đây ăn cơm, dì Vương đã hâm nóng mấy lần. ”

“...... Ồ. "Chu Tri Viễn cúi đầu, nếu như có thể thực tế hóa vẻ mặt của anh, có lẽ trong nháy mắt có thể nhìn thấy lỗ tai anh cụp xuống, dáng vẻ ủ rũ mà lạc lõng đáng thương.

Chu Tri Lâm bị liên tưởng của mình chọc cười, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, cảm thấy Chu Tri Viễn buồn cười, vừa vụng về lại đáng yêu.

Thay đổi suy nghĩ của một người là chuyện trong nháy mắt, thú vị ác hiếm thấy của Chu Tri Lâm trăm năm khi chạm vào Chu Tri Viễn liền hiện ra, ngay cả chính mình cũng cảm thấy khó tin.

Hắn không phải là người thích lôi kéo không rõ ràng, chỉ là đối với Chu Tri Viễn ngoại lệ, và hắn cũng trong quá trình này hấp thu được khoái cảm.

Những bgười khác không biết, nhưng Chu Tri Lâm nhìn thấy Chu Tri Viễn bị xụi xụi, cảm thấy rất thú vị.

Về phần cảm giác tội lỗi... Chu Tri Lâm nghĩ, Chu Tri Viễn đã trốn hắn nhiều lần như vậy, coi như là đáp trả anh lại.

Chuyện thổ lộ này, nên làm chính thức và long trọng.

Chu Tri Lâm vốn cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ đâm thủng lớp giấy cửa sổ kia, hắn sẽ không tùy tiện nói ra thích như vậy, bởi vì trân trọng tình cảm của mình, càng bởi vì trân trọng quan hệ với Chu Tri Viễn.

Dù là loại nào, hắn cũng sẽ không đối xử tùy tiện.

Cũng không vội vàng, nước ấm nấu ếch, không được thì nấu lại.

Chỉ là người nấu nghĩ như vậy, ếch bị nấu cũng không vui.

Chu Tri Viễn cúi đầu, cúi đầu ăn không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong miệng anh làm động tác nhai nuốt, nhưng tâm trí đã lang thang đến chín tầng mây, ngồi cũng không yên.

Chu Tri Lâm tậo trung trả lời tin nhắn cấp dưới gửi tới, hoàn toàn không biết anh buồn bực không lên tiếng, trên thực tế trong lòng nghẹn lớn, đang chờ hắn.

"Có phải là tôi không?"

Chu Tri Viễn đặt đũa xuống, đột ngột ngẩng đầu, mím môi, cơ bắp trên mặt căng thẳng, lộ ra sự khẩn trương của chủ nhân.

"Cái gì?" Chu Tri Lâm ngẩng đầu lên trước màn hình máy tính, biểu tình hiếm thấy lộ ra chút mờ mịt. Trong lòng hắn kỳ thật có phỏng đoán, nhưng vẫn không thể ức chế mà khẩn trương đi theo.

"Tối hôm qua em hỏi anh." Chu Tri Viễn liếm môi dưới, ánh mắt lơ lửng bất định, dừng lại ít, lại quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, tiếp tục nói: "Anh nói người anh thích, là em sao? ”

Chu Tri Lâm chớp chớp mắt, hàng mí mắt kịch liệt run rẩy. Hắn ngắn ngủi không có cách nào nói ra lời, thanh âm cũng kẹt ở trong cổ họng, lên không xuống không xuống được, làm cho cả người hắn thoạt nhìn đều có chút ngốc.

Nó không giống với cảnh tượng của hắn. Hắn xuất thần suy nghĩ, một chút cũng không có chính thức, cũng một chút cũng không có lãng mạn.

Chu Tri Lâm chưa từng muốn Chu Tri Viễn im lặng đến vậy, cũng chưa từng cảm thấy bất lực cùng bối rối vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Chu Tri Viễn lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tri Lâm lộ ra biểu tình như vậy, khẩn trương cũng liên tục tản đi. Anh cảm thấy có chút thú vị, Chu Tri Lâm kiểu này là anh chưa từng thấy qua.

Anh thừa thắng xông lên, tròng mắt đảo một vòng, thì thầm: "Là em phải không anh trai."

"Mặt anh đỏ quá." Chu Tri Viễn đứng lên, đi tới trước mặt Chu Tri Lâm, ghé sát vào, ánh mắt hơi cong xuống, thoạt nhìn ôn hòa cũng xinh đẹp: "Người đó chính là em. "

Không có gì là không lãng mạn. Mỗi một khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống với Chu Tri Viễn đều bị lãng mạn bao phủ.

Chu Tri Lâm nhìn hai mắt mang theo ý cười của anh, cảm thấy Chu Tri Viễn chính là nên như vậy, ánh mặt trời sáng sủa, được mọi người yêu thương.

Hắn nhìn và nhìn, trong ánh mắt gần như kiên quyết của người kia, gật đầu, nói, "Ừm, là em."

Lúc này đây, Chu Tri Viễn sẽ không buồn nữa, cũng sẽ không thống khổ nữa.

Anh sẽ sống bình yên và hạnh phúc, có người yêu của mình, không còn phải thận trọng, không còn rụt rè và tự ti.

Đây mới là bộ dáng vốn có của câu chuyện.

HOÀN PHIÊN NGOẠI
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.