Sắc mặt Liễu Thần Phong vàng như nến, hai gò má tái nhợt càng ngày càng tỏ ra gầy yếu, nàng yên tĩnh nằm ở trên giường lớn, hô hấp không thuận. Bên cạnh giường, ngồi một lão nam nhân mặc quan phục, lão nhân thăm dò mạch tương của Liễu Thần Phong, cau mày, đáy lòng nổi lên từng tầng từng tầng khiếp sợ.
Qua một lúc lâu, hắn đứng dậy làm một cái lễ với nam tử vẫn đang theo dõi ở bên cạnh: “Tại hạ theo nghề y nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải chứng bệnh quái dị như vậy! Điện hạ thứ tội, hà thần vô năng không thể trị được chứng bệnh này của công chúa.”
“Trần ngự y không cần khiêm tốn, y thuật của ngươi đến Phụ hoàng chưa từng nghi ngờ qua, nếu ngươi đã nói như vậy bệnh của vị Tích công chúa này liền vô phương!” Một đạo thanh âm nam tử rõ ràng vang lên, trong giọng nói của hắn tràn đầy đáng tiếc, nhưng nếu nhìn một chút sắc mặt của hắn thì chỉ nhìn thấy lạnh lẽo thấu xương.
“Nghe nói vị công chúa này thất lạc từ nhỏ, sợ là gặp phải không ít khổ sở, bệnh này theo nàng từ nhỏ lớn lên, không cách nào trị tận gốc nữa rồi, hiện giờ chỉ còn cách hết sức tĩnh dưỡng mà thôi!” Trần ngự y thở dài nói, “ Thần hiện tại chỉ có thể kê một đơn thuốc bổ giúp nàng thoái mái hơn một chút, muốn khỏe lên còn cần điều dưỡng thật nhiều. Thần nghĩ nàng vừa mới trải qua kinh hách, rất có thể sẽ để lại di chứng.” Trần ngự y một lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the/2061176/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.