Lúc này đang là buổi chiều, trên bầu trời trong xanh không một gợn mây, những tia nắng chiếu trong đình viện, làm tăng thêm sức sống cho những đóa hoa.
Mộc Lưu Nguyệt ngồi ở trong viện phơi nắng, đem những thảo dược thu được trên Vân Sơn mang ra phơi dưới ánh mặt trời, chuẩn bị đợi cho khô rồi đem phối ra thành thuốc bột.
Lúc này trong sân, hết sức cũ nát cùng sự im lặng!.
Nàng hơi cử động, tuy rằng còn hơi đau nhức, nhưng có thể đứng lên đi lại.
“ Đan dược kia thật đúng là thứ tốt”.
Mộc Lưu Nguyệt ở trong lòng nói một câu, trên trán vết thương đã đỡ, trên người vết thương cũng tốt lên không sai biệt lắm, mà ngay cả dấu vết phía trước bị roi quật đả thương cũng đã biến mất, làn da nhẵn bóng như mỡ.
Ngân diện nam tử kia coi như cũng giúp nàng một việc, kiếp trước ngay tại thời điểm này nàng phương diện chế thuốc thiên phú vô cùng tốt, y thuật độc thuật hoàn toàn không nói chơi.
Nhưng mà đây là ngọc của ai, đang lúc cúi mi, lại phá hiện trên cổ không biết từ lúc nào xuất hiện một khối ngọc thượng thừa, Lưu Nguyệt đem gỡ xuống đặt trong lòng bàn tay, mắt chăm chú nhìn ngọc bội màu trắng, ngọc bội hoa văn rồng phượng, giá trị thật sa xỉ, lật qua nhìn về phía mặt sau, trên mặt có mộ cái minh tự, trên ngọc bội là Long hoàng, nét chữ điêu khắc vô cùng thập phần tinh xảo, hung hồn mạnh mẽ.
Lưu Nguyệt ra sức bĩu môi, ngọc này nàng cầm cảm giác giống như của khoai lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-de-thinh-sung-tuyet-the-cuong-hau/101868/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.