Trời sáng, tại Chỉ Thủy Cư. Lão phu nhân Giang thị còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng nói chuyện huyên náo ở gian ngoài. Bà khẽ gọi một tiếng. "A Hứa, xảy ra chuyện gì vậy?" Hứa mụ mụ là thân tín bên cạnh Giang thị, nghe vậy lập tức bước nhanh đến, ngữ điệu xót xa. "Lão phu nhân, Đại tiểu thư bên kia đã xảy ra chuyện. Tĩnh Nương bên cạnh Đại tiểu thư vừa tới nói.. Nói Đại tiểu thư mất rồi.." Giang thị bỗng chốc mở mắt. "Mau! Đỡ ta!" Tĩnh Nương đến để báo tang. Nếu không nói Thẩm Thanh Hi không còn thở thì làm sao nàng có thể đi vào cửa Chỉ Thủy Cư? Nhìn thấy Giang thị bước nhanh ra cửa, Tĩnh Nương gào khóc, quỳ xuống trước mặt Giang thị. "Lão phu nhân.. Lão phu nhân, Đại tiểu thư thật thê thảm quá! Trước khi tắt thở, nàng vẫn luôn gọi phu nhân và tên ngài, cầu ngài, van ngài đi nhìn nàng một chút, nếu không Đại tiểu thư xuống đất cũng sẽ không thanh thản, lão phu nhân.." Tĩnh Nương khóc khàn cả giọng, là diễn, nhưng cũng là thật. Tiểu thư nhà nàng bị ném ở biệt trang Lạc Châu không ai quan tâm nhiều năm như thế, thật quá đáng thương! Bây giờ được hồi phủ, Hồ thị lại muốn hại chết tiểu thư nhà mình. Nàng tuyệt đối sẽ không để Hồ thị mưu mô nham hiểm ấy đạt được ý muốn! Nghe Tĩnh Nương gào khóc, lông mày Lão phu nhân nhăn lại. "Chuyện gì xảy ra? Chẳng phải đang ở Phù Vân Cư dưỡng bệnh sao? Sao lại mất rồi?" Đại tôn nữ vừa mới hồi phủ, lúc trước chỉ nghe rằng bệnh nặng không thể gặp, hơn nữa bà cũng không quá thân cận với người cháu gái này nên không đến thăm. Vì sao nhanh như vậy đã không còn nữa? Đại tôn nữ này tuy mẫu thân không còn nhưng vẫn có ông ngoại, huống chi nàng mất mẫu thân từ nhỏ, vô cùng đáng thương. Bây giờ vừa hồi phủ đã mất mạng, truyền ra ngoài cũng chẳng dễ nghe gì. Nước mắt Tĩnh Nương rơi đầy mặt. "Đêm qua nàng vẫn ổn, Kim mụ mụ còn đặc biệt đưa tới một bát thuốc. Nhưng đến nửa đêm, Đại tiểu thư bỗng nhiên không ổn, vừa rồi.. vừa rồi đã tắt thở!" Giang thị và Hứa mụ mụ liếc nhìn nhau. Uống thuốc của Kim mụ mụ xong thì tắt thở? Giang thị trừng mắt một cái, tức giận nói. "Đi! Đi mời đại phu đến! Gọi cả lão gia và phu nhân đến đây! Tĩnh Nương, ngươi dẫn đường, ta muốn đến Phù Vân Cư nhìn xem!" Tĩnh Nương bò dậy, vạn phần bi thương mà đi trước dẫn đường. Tại Hà Hương Viện, Hồ thị vẫn còn đang ngủ mơ, chợt bị Kim mụ mụ lay tỉnh. "Phu nhân, phu nhân tỉnh lại đi! Xảy ra chuyện rồi! Đại tiểu thư chết rồi, Lão phu nhân đang đi về phía Phù Vân Cư. Hồ thị đang mộng đẹp thì giật mình tỉnh giấc, giận dữ:" Ngươi làm cái gì vậy! " Kim mụ mụ thật muốn khóc:" Phu nhân, Lão phu nhân đang đi đến Phù Vân Cư, nói là Đại tiểu thư chết rồi! " Lời này quả thực khiến Hồ thị tỉnh hẳn, ngồi thẳng dậy. " Ngươi nói nha đầu Thẩm Thanh Hi kia chết rồi? " " Đúng vậy! Tĩnh Nương chạy đến Chỉ Thủy Cư báo tang, lúc đầu bọn họ không cho Tĩnh Nương gặp Lão phu nhân nhưng sau khi nghe Đại tiểu thư chết rồi, mấy tên thuộc hạ cũng luống cuống, không ngăn cản nữa. " Hồ thị tái mặt. Cho dù không được coi trọng nhưng dù gì Thẩm Thanh Hi cũng là đích trưởng nữ phủ Thừa tướng. Có thể vì bệnh mà chết từ từ nhưng lại đột nhiên chết thì quả thực quá lạ kỳ! Hồ thị vội vàng xuống giường mặc quần áo. " Mau ngăn Lão phu nhân lại! Chúng ta đến Phù Vân Cư trước. " " Đã muộn rồi! Lão phu nhân đi mất rồi, chỉ sợ hiện tại đã đến đó! " Hồ thị lạnh nhạt nhìn về phía Kim mụ mụ:" Đồ vô dụng! Thuốc tối hôm qua không cho thêm cái gì chứ? " Kim mụ mụ điên cuồng lắc đầu:" Không có không có! Dựa theo phân phó của ngài, chỉ là một chén canh thuốc đắng thôi! " Hồ thị nhẹ nhàng thở ra. " Vậy là tốt rồi! Dù sao cũng không phải chúng ta ra tay, Lão phu nhân muốn truy cứu cũng sẽ không truy cứu được. Đây là do nàng ta đoản mệnh, chết sớm cũng tốt! Đi qua nhớ giả vờ giống một chút.."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]