Ngày này đời trước nàng bị bệnh nên buồn ngủ, hoàn toàn không biết là Tĩnh Nương dùng di vật của mẫu thân mới đổi được thuốc. 
Mà cũng như kiếp ấy, vào lúc canh ba, Kim mụ mụ bưng một chén thuốc tới. 
"Phu nhân bận rộn, căn dặn tiểu thư không được chủ quan, thuốc này là ta tự mình đi tới hiệu thuốc để lấy đó, cũng là ta tự mình nấu, mau cho Đại tiểu thư uống đi." 
Tĩnh Nương thiên ân vạn tạ nhận chén thuốc, thổi hai lần, cũng không lập tức mớm thuốc. 
Kim mụ mụ ngáp một cái, lười ở lâu trong cái viện rách này, lập tức quay người rời đi. 
Ánh đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Tĩnh Nương bưng chén thuốc như nhặt được vật quý báu. 
Mùi thuốc lan ra trong phòng, Thẩm Thanh Hi ngửi thấy, trong lòng lập tức cười lạnh một tiếng, quả nhiên đúng như nàng đoán. 
"Tĩnh Nương, thuốc này vô dụng." 
Đời trước, Thẩm Thanh Hi là Y Tiên vang danh khắp thiên hạ, bây giờ nàng chỉ cần cảm nhận là biết thành phần của chén thuốc này thế nào. Bây giờ, Tĩnh Nương là người thân nhất của nàng nên trong tình huống này, nàng càng cần bà ấy giúp đỡ. 
"Tiểu thư, sao lại vô dụng? Mặc dù thuốc đắng nhưng sau khi uống vào chắc chắn sẽ ổn hơn đó." 
"Tĩnh Nương. Chúng ta hồi phủ đã hai ngày, nếu bọn họ thật sự muốn cứu ta, cần gì phải chờ đến bây giờ?" 
Thẩm Thanh Hi không đủ khỏe, ngừng một chút rồi nói tiếp. "Bọn họ chỉ sợ ông ngoại ta trở về sẽ truy cứu, lại lo người ngoài bàn ra tán vào nên mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-de-cuong-phi-quy-vuong-tuyet-sac-sung-the/183321/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.